Chờ tới khi Thụy Ân tìm ra được Yên Tử cũng là chuyện của một giờ sau đó. Nhìn Yên Tử ngồi dưới cây cột điện, mặt lắm lem nước mắt, hai tay ôm lấy đầu gối, thân mình thì run cầm cập. Chợt nàng cay cay sống mũi, đi nhanh đến muốn ôm cô vào lòng, nhưng chợt khựng lại.
Thụy Ân : " Nè, đi đâu mà để bị lạc như vậy hả? Cô không mệt nhưng tôi đi tìm cô cũng mệt mỏi vậy. Đừng có hành xác tôi như vậy chứ! "
Lần này Thụy Ân có lẽ là tức giận thật, tài lanh đi chợ làm gì, siêu thị cả đống lại không vào, cái này không phải là đày đoạ nàng sao.
Yên Tử lặng đi không nói gì, trong lòng lại nghĩ dù bản thân có làm cái gì thì Thụy Ân chị ấy cũng không vừa lòng, thậm chí không mủi lòng mà nói mình phiền nữa a.
Không khí im lặng như vậy kéo dài cho đến khi về đến nhà, Thụy Ân do quá giận nên cũng không để ý, mãi đến lúc cửa phòng Yên Tử đóng lại nàng mới giật mình.
Có phải lúc nãy mình có hơi quá đáng không nhỉ?
Lóng ngóng trước cửa phòng Yên Tử, nàng đang do dự không biết có nên gõ cửa đi vào hay không. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Thụy Ân lắc đầu quyết định rời đi.
_____________
Trưa hôm sau, đang lúc không khí âm u trong nhà thì bổng nhiên lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Mẹ Nhã : " ai nha, Nhan Nhan đến chơi hả con? "
Hiểu Nhan : " Dạ, có tiểu Ân ở nhà không dì? "
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/1934788/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.