Tuy lúc nãy có nói là chờ Lâm Lâm qua năn nỉ, nhưng suy đi nghĩ lại, Yên Tử vẫn quyết định vác mặt dầy qua đó để làm hoà.
Đính chính lại lần nữa là Yên Tử cô không có dại gái nha. Cái này là cô vì xã tắc, vì hạnh phúc gia đình, vì con dâu của nhà họ Tôn, cho nên.... dù qua đó có bị đánh đến bầm dập, Yên Tử cô quyết cũng không chùn bước.
Không thèm gõ cửa, Yên Tử liều mình bước vào phòng. Bên trong chỉ còn mở duy nhất đèn ngủ, đồ đạc thì tứ tung khắp nơi, y như một bãi chiến trường, dưới chân cô cái gối vẫn còn ngổn ngang nằm ở đó.
Lâm Lâm đâu?
Trong đầu Yên Tử chợt hiện ra câu hỏi, có phải lúc nãy đã xảy ra một vụ đánh cắp rùng rợn, tên trộm cùng với hai mươi viên kim cương đã bỏ chạy thật xa, còn Lâm Lâm thì dùng siêu xe và bốn mươi tên bảo vệ đang đuổi theo tên đó?
Lâm Lâm : " Ai cho cô vào đây? "
Ý định đi báo cảnh sát của Yên Tử bị cắt đứt, giọng nói kia nghe rất giống một người. Nhưng mà... không phải người đó hiện giờ đang lái siêu xe à?
Xoay mặt qua, mắt thấy một cái bóng đen thui đang ngồi trên cửa sổ. Tóc xõa ra bị gió thổi bay lung tung. Yên Tử tái mặt, ma hiện hình sao?
Yên Tử : " Ah... "
Chân lùi hai ba bước, sau lưng là bức tường lạnh ngắt, góp phần làm tăng thêm vẻ ma quái.
Yên Tử : " Lâm, Lâm...lão sư? "
Bóng đen im lặng, giống như đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/331997/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.