Chỗ mà Yên Tử phát hiện, thì ra chỉ là một cái hang nhỏ, có lẽ là do đất bị lõm xuống dưới khe đá, nên mới tạo ra cái hang này.
Hai người ngồi nép ở bên trong, Yên Tử cố ý lấy cành cây cắm ở xung quanh, che lại cửa hang, đề phòng bọn đầu gấu kia phát hiện.
Tô Hanh : " Tử a, chúng ta cứ chờ ở đây sao? "
Yên Tử : " Chắc có lẽ vậy, chờ cho bọn chúng bỏ đi, chúng ta cứ lần theo dấu vết là ra được ngay. "
Tô Hanh nghe vậy cũng thấy có lý, thay vì phải tự mình đi tìm, sao không lần theo dấu vết mà đi.
Đột nhiên trời lại đổ mưa, thử hỏi thời tiết bây giờ quá thất thường, muốn mưa là mưa, muốn nắng là nắng, ban đêm không chừng sẽ có tuyết rơi.
Yên Tử : " Chết tiệt, trời lại mưa rồi. "
Tô Hanh : " Chổ này thấp quá, cẩn thận hai đứa mình bị ngập a. Em biết bơi không vậy? "
Yên Tử nghe Tô Hanh đùa một câu, khoái chí cười haha. Cũng thật quỳ nàng, trong tình huống này mà còn đùa giỡn được nữa.
Cả hai người không biết đã ngồi chờ bao lâu, mưa tạnh lúc nào cũng không rõ, Yên Tử ngủ gục ngã vào vai của Tô Hanh làm nàng đỏ mặt cả lên.
Trời xế chiều, Yên Tử giật mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên vai của Tô Hanh, tự thấy bản thân mình quá mức vô tư, tình hình nguy cấp mà lại ngủ rất ngon lành, còn chảy cả nước miếng, đây không phải trên nệm của mình, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/332020/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.