Tô Hanh lục lọi trong balo, lấy ra cái áo xem như là mỏng nhất của Yên Tử, thấm nước vắt khô, rồi thay cô đắp lên trán.
Buổi tối sương xuống rất lạnh, nàng càng lo lắng cho Yên Tử đã sốt còn bị cảm mạo. Liền lôi hết quần áo trong balo ra phủ lên người cô. Mặc dù là không có ấm như chăn bông, nhưng cũng không đến nổi chết cóng vì lạnh.
Ngủ cũng không dám, Tô Hanh ngồi canh Yên Tử, mãi đến gần sáng mới mệt quá mà thiếp đi.
- " Ngô.... "
Đầu đau quá, mình mẩy ê ẩm hết rồi, bộ hôm qua mình vừa đi vật trâu về hả trời?
Thức dậy trong khó khăn, Yên Tử xoay người một chút, aa..., gãy luôn cái xương sườn hả gì rồi. Ôi trời đất mẹ ơi...
Tô Hanh : " Tử? Em..không sao chứ? Còn thấy khó chịu ở đâu hay không? "
Nàng cứ vậy mà ngủ quên, nếu không nghe tiếng của Yên Tử, chắc có lẽ nàng đã ngủ đến trưa rồi.
Yên Tử : " Tô lão sư? Chị thức sớm vậy? ''
Xem xem, người làm giáo dục có khác, ăn uống ngủ nghỉ đều đúng quy luật như vậy đây.
Tô Hanh : " Em không nhớ à, hôm qua em phát sốt. "
Yên Tử : " Em? Hèn gì hôm qua cứ khó chịu trong người, lúc lạnh lúc nóng, cái đầu thì nặng hơn cái đít, chắc trúng gió rồi. "
Nếu mình mà nói đây là tác dụng phụ của nọc độc rắn, chắc có toàn thây về nhà à.
Tô Hanh : " Thật à? "
Yên Tử : " T..thật chứ! "
Tô Hanh : " Ừm, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/332021/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.