Trời sáng Tĩnh Di tờ mờ thức dậy vì nắng khiến cô chói mắt.
Cô lơ mơ nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới có 6g30 sáng nhưng từ đâu phảng phất ra mùi thơm thế? Cô tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống dưới lầu.
Lạc Uyển thật biết quan tâm người khác, vừa sớm đã xuống nhà làm bữa ăn sáng cho cô.
Trong lòng cô có chút ấm áp, đó giờ chỉ có cô tự nấu hoặc đi ra ngoài ăn chứ chưa bao giờ có người tự tay nấu đồ ăn cho cô.
Xong xuôi Lạc Uyển cởi tạp dề ra bất chợt thấy Tĩnh Di đứng đờ người ngay cầu thang cô cất tiếng:" Tĩnh Di dậy rồi à mau xuống ăn sáng đi".
Tĩnh Di gật đầu rồi vội vàng đi xuống.
Cô đảo mắt nhìn bàn thức ăn.
Chà hấp dẫn thật! Đúng lúc bụng cô đang đói meo, cô kéo ghế ngồi xuống uống một miếng sữa Lạc Uyển để kế bên, rồi cầm dao nĩa lên sẵn, nói:" Cô cũng ăn đi"
Tĩnh Di bắt đầu ngấu nghiến món bít tết mà Lạc Uyển đã cất công chuẩn bị từ sớm.
Lạc Uyển khẽ lấy tay che miệng cười, thầm nghĩ:" Cái cô gái này thật đơn giản mà chả sợ mình là người lạ bỏ độc vào thức ăn".
Cô ăn đến nỗi dính tèm lem mặt như con mèo, thấy Lạc Uyển nhìn mình cô bắt đầu ngừng nhai rồi nói:"Sao cô không ăn đi, bộ tôi ăn ghê lắm sao?".
Lạc Uyển nghe vậy cười xoà, đưa khăn giấy cho Tĩnh Di lau miệng rồi đẩy phần thức ăn của mình sang cho Tĩnh Di.
"Đây cô ăn đi chắc cô đói lắm"
"Thôi tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ghe-ngang-tim-em/2573095/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.