Lê Nguyệt Uẩn lúc trước, chưa bao giờ ngờ tới, cô sẽ hẹn hò với một cô gái nhỏ nghèo khó.
Cũng không ngờ tới , các cô sẽ trong một phòng thuê rách nát chặc hẹp tồi tàn mà yêu nhau nồng nhiệt vui sướng như vậy.
Lại càng không ngờ tới, người tính không bằng trời tính, sau khi xong việc rảnh rỗi, cô lại kéo theo một bao chai nhựa đứng ở trước cửa trạm ve chai thế này.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
"Mau đem đồ đưa cho ông chủ." Vu Tư Linh vẫy tay với phía cô.
Lê Nguyệt Uẩn đặt đồ xuống, hỏi ông chủ: "Bao nhiêu tiền?"
"Đừng gấp, để tôi từ từ đếm xong đã." Ông chủ không ngờ tới mới sáng sớm đã có mối làm ăn đem tới cửa rồi, lại còn là hai cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, ông vừa đếm số chai vừa thao thao bất tuyệt: "Ai nha, hiện tại người trẻ tuổi giống như các cô thế này cũng thật không nhiều lắm.
Có rất nhiều người uống xong liền tùy tiện ném đi, nếu giống như các cô thì thật rốt rồi, giữ lại thì đã có thể thu lại chút tiền, tích góp được biết bao nhiêu tiền chứ....Ái chà, tôi đếm được bao nhiêu cái rồi nhỉ?"
"Hai mươi ba." Lê Nguyệt Uẩn nhắc nhở nói.
"Đúng đúng, hai mươi ba." Ông chủ tiếp tục đếm, "À, các cô mới vừa dọn lại đây sao? Ở bên dãy kia à....ba mươi mấy rồi nhỉ?"
"Ba mươi hai." Lê Nguyệt Uẩn nói.
"Đúng đúng." Ông chủ cuối cùng không u mê tiếp tục tán gẫu nữa, tiếp tục đếm số chai, cuối cùng cũng tính toán giá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-moi-ngay-deu-gia-ngheo/2682670/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.