Theo lý Lê Thâm Tinh nói như vậy, xác thật thì có chút đạo lý.
Lê Nguyên Dã cẩn thận suy nghĩ, nghèo thì có gì đáng sợ chứ, người còn trẻ, chỉ cần chịu tiến lên, có năng lực là được.
Thân phận bạn trai là quỷ nghèo có thể so với thân phận không rõ của bạn gái thì dễ tiếp thu hơn nhiều.
"Đi ăn cơm trước đi." Lê Nguyên Dã phất tay.
Lê Thâm Tinh như được đại xá, lúc đứng dậy còn không quên chắp tay trước ngực, cảm tạ Lê Nguyệt Uẩn: "Chị, cảm ơn cảm ơn chị, đại ân đại đức của chị, em gái nhỏ là em đây xin suốt đời ghi ơn ạ, em đi ăn cơm trước nha."
Lê Nguyệt Uẩn căm giận mà nhìn cô một cái, lại không để ý mà tiếp nhận đến ánh mắt uy nghiêm của ba mình, lập tức xấu hổ mà quay đầu đi.
"Nguyệt Uẩn, ngay từ nhỏ con chưa từng làm ba phải thất vọng cả." Lê Nguyên Dã thởi dài rồi nói.
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Ba làm sao biết rõ được lần này con lại khiến cho ba phải thất vọng chứ? Con một không vi phạm pháp luật, hai không cưỡng ép người khác, bất quá là chỉ là con có tình yêu khác với những người khác mà thôi."
Lê Nguyên Dã bị lời đáp trả của cô làm cho không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Trương Tình Không: "Bà tới nói nó đi."
Trương Tình Không đứng ở một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cảm thấy con nó nói rất đúng."
Lê Nguyên Dã tức muốn nổ phổi, vỗ bàn nhảy dựng lên, ở tại chỗ đi tới đi lui vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-moi-ngay-deu-gia-ngheo/2682675/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.