Hai người vừa đi ra khỏi cửa lớn, gió lạnh vào đêm thu liền ập vào trước mặt.
Vu Tư Linh theo bản năng níu níu quần áo lại, nhìn nhìn bốn phía, khắp nơi đều là đèn neon không ngừng lập lòe, xe trên đường lớn lưu thông như nước chảy, cảnh đêm nơi phố phường náo nhiệt phồn hoa hiện ra n ngay trước mắt.
"A Lê, chúng ta có nên đi dạo trở về nhà không?" Nàng nói.
"Em muốn đi dạo sao?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi, khi quay đầu lại, thấy dáng vẻ sợ lạnh của nàng, cởi áo khoác ra khoác lên trên người của nàng.
"Em không cần đâu." Vu Tư Linh cự tuyệt nói, "Chị mặc vào đi, trên người chị có mỗi chiếc áo sơ mi sao mà chịu nổi được."
"Không sao, thể chất của chị tốt, không dễ bệnh đâu." Lê Nguyệt Uẩn lại cầm chiếc áo khoác khoác lên người nàng.
Hai người giằng co qua lại một lát, Vu Tư Linh đột nhiên sửng sốt: "Vậy chúng ta đang làm gì thế này?"
Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu: "Hử?"
"Đi với em, chúng ta thật là ngốc mà." Vu Tư Linh hết sức vui vẻ, nắm tay cô chạy đến tầng một của trung tâm thương mại, tùy tiện vào một cửa hàng quần áo nữ, bắt đầu lựa quần áo: "Ở đây chờ em một lát."
Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng cẩn thận mà chọn lựa, nhịn không được nở nụ cười, thật là quen giả nghèo rồi, tư duy hình thức cũng sắp thay đổi rồi.
Trong tình hình nay, dứt khoát mua thêm một bộ quần áo không phải càng tiện hơn sao?
Nhân viên cửa hàng đi theo bên Vu Tư Linh giới thiệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-moi-ngay-deu-gia-ngheo/2682692/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.