Sau khi trở lại căn nhà thuê, biểu cảm của hai người vô cùng bình tĩnh và tự nhiên.
"Hay là em tắm trước đi." Lê Nguyệt Uẩn chỉ vào túi nilon đựng đồ của mình, "Chị sắp xếp hành lý trước."
Vu Tư Linh hỏi: "Có cần em giúp không?"
"Không cần đâu, cũng chỉ có mấy món, làm xong nhanh thôi." Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu.
"Vậy cũng được, em đi tắm trước nha." Vu Tư Linh mở tủ quần áo xập xệ, lấy ra một bộ áo ngủ và đồ lót, đi vào phòng tắm.
Ngay khi cửa phòng tắm vừa đóng lại, Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn cùng lúc đeo lên nét mặt bi thương.
Lê Nguyệt Uẩn đứng giữa nhà, con tim thì tan nát, vẻ mặt thì phân liệt .
Những vết bẩn trên tường như dính lên người chị, khiến da đầu chị tê dại. Lại còn có vài con bọ nhỏ đang du hí ở khắp các góc tường, không ngừng ngọ nguậy, như thể chỉ một giây tiếp theo chúng sẽ bò lên người chị.
Nền nhà tuy lát gạch men nhưng cũng đã trải qua đủ trần ai đau khổ, chiếc bàn duy nhất còn có một vết nứt dài. Phòng bếp thì lại càng không dám nhìn, chỉ cho phép một người chen vào, trên vách tường lẫn mặt bếp đều là váng dầu váng mỡ.
Chị chưa từng đi qua nơi nào ác liệt như vậy.
Vừa nghĩ đến phải tiếp tục ở nơi này một thời gian dài, chị có phần run sợ.
Nhưng mà. . . . . . Chị đi tới cửa phòng bếp, nhìn vào phòng tắm nằm trong góc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-ngay-nao-cung-phai-gia-ngheo/2751070/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.