Chạy ra khỏi cửa sau chừng mấy trăm mét, thấy không bị ai phát hiện, lúc này Vu Tư Linh mới vỗ vỗ vai Lê Nguyệt Uẩn: "Tốt rồi tốt rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi."
Lê Nguyệt Uẩn dừng lại cho Vu Tư Linh leo xuống khỏi người mình, cô xót xa bóp bóp vai chị: "Vất vả cho chị."
"Không sao." Lê Nguyệt Uẩn lắc lắc cánh tay, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn thấy một người không muốn thấy." Vu Tư Linh hàm hồ nói, trong lòng thì âm thầm quỳ lạy Đào Thư Cần.
Lê Nguyệt Uẩn thấy cô có vẻ không muốn nói nên cũng không hỏi thêm, đổi đề tài: "Bây giờ đi đâu đây?"
Vu Tư Linh suy nghĩ một lúc, nói: "Có nơi nào vừa được ngồi thoải mái, mát mẻ, vừa có thể giết thời gian không, giống như xem phim chẳng hạn?"
Lê Nguyệt Uẩn dò xét xung quanh, đến khi nhìn về một hướng nào đó, ánh mắt chợt sáng lên: "Có rồi."
Vu Tư Linh: "Nơi nào?"
"Đi theo chị." Lê Nguyệt Uẩn kéo cô qua đường.
Mấy phút sau, Vu Tư Linh đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn lên —— Tinh Tinh Internet Cafe.
Vu Tư Linh: ". . . . . ."
"Hai máy, mở hai tiếng." Lê Nguyệt Uẩn đứng trước quầy lễ tân, sau khi ông chủ in phiếu xong, đặt hai tờ phiếu lên bàn.
Lê Nguyệt Uẩn dứt khoát lưu loát cầm lên, quay đầu lại nhìn Vu Tư Linh, khẽ hất đầu: "Đi thôi."
"Ừm." Vu Tư Linh chầm chậm bước theo, cẩn thận ngẫm lại, nơi này không phải vừa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-ngay-nao-cung-phai-gia-ngheo/2751085/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.