Tối hôm đó, Lê Nguyệt Uẩn xong việc không nhìn thấy Vu Tư Linh đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy người, liền hỏi Tư Vũ Đồng: “Thấy Linh Linh không?”
“Không phải cô ấy về rồi sao?” Tư Vũ Đồng ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy không nói với chị à?”
“Về lúc nào?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Tư Vũ Đồng trả lời: “Vừa dùng xong trà chiều là cô ấy nói cha cô ấy muốn đi xem mắt, phải về nhà hỗ trợ.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lê Nguyệt Uẩn chợt nở nụ cười đầy ý vị.
Cái cớ xiêu vẹo gì thế này! Vu Tư Linh vừa bước vào cửa liền chỉ đạo: “Dì Vương, chú Trương, bác Lý, mau mau mau, mau giúp con dọn dẹp nhà cửa đi!” “Chuyện gì, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Dì Vương đang đánh Thái Cực, “Gặp chuyện không hoảng chính là tôn chỉ phục vụ của bọn tôi.” “Bạn gái con sắp đến nhà rồi.” Vu Tư Linh vừa trả lời vừa chạy lên lầu. “Đừng hoảng, đừng hoảng. . . . . . Cái gì? Quát đờ hợi? Bạn gái sắp tới!?” Dì Vương chấn động, thu hồi quyền cước lập tức đuổi theo, “Bạn gái con có đẹp không?” “Đẹp muốn chết!” Vu Tư Linh vọt vào phòng để quần áo, “Không phải dì đã gặp rồi sao?” “Dì nào có.”Dì Vương nhặt chiếc vớ rơi trên đất, “Nghe nói là người có tiền.” “Ở tiệm net lần trước, cô gái đi cùng con chính là người yêu của con đó.” Vu Tư Linh nhanh tay nhặt quần áo rơi trên đất, bắt đầu gấp. “Để dì làm cho, con không biết đâu.” Dì Vương thong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-ngay-nao-cung-phai-gia-ngheo/2751119/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.