Trong lúc thầm vui, chợt thân hình bị đụng một cái, quay đầu lại đập vào mặt là một thanh niên đang mặc trang phục võ giả.
Người này thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn Cửu Thiên bao nhiêu, mặt chữ điền, dáng người khôi ngô, trên trang phụ võ giả có dấu hiệu đặc biệt của học viện Võ Đạo.
Rõ ràng người này rất tự hào mình là học viên của học viện Võ Đạo.
Cửu Thiên cũng nhận ra, hắn ta là thiếu công tử nhà họ Mục đệ nhất võ đạo thế gia ở thành phố Long Cửu, Mục Kiếm Đình.
“Ui, đây không phải là phế vật nhà họ Cửu Cửu Thiên sao? Sao thế, sáng sớm thức dậy giúp trong nhà nhập dược liệu à.
Cậu không phải là nên lên Tây Sơn hái thuốc sao?”
Mục Kiếm Đình cười vui vẻ, gia đinh nhà họ Mục ở sau lưng hắn ta cũng cười rộ lên.
Đưa tay, Mục Kiếm Đình cầm lấy hai cây Liệt Diễm Thảo từ trong ngực Cửu Thiên.
Cửu Thiên đưa tay đoạt về nói: “Mạc thiếu gia, cậu đi dạo phố của cậu, chúng ta không đụng chạm đến nhau, cáo từ.”
Nói xong, Cửu Thiên chuẩn bị rời đi.
Mấy tên gia đinh sau lưng Mục Kiếm Đình chặn đường Cửu Thiên.
Mục Kiếm Đình đánh giá Cửu Thiên từ trên xuống mấy lần nói: “Mấy ngày không gặp, trở nên cứng rồi sao? Cho dù là Cửu Minh ở trước mắt tôi, cũng không dám kiêu ngạo, cậu là cái gì.”
Cửu Thiên nói: “Mạc thiếu gia, những lời này của người, nên nói với Cửu Minh đi.”
Mục Kiếm Đình cười lên, phủi phủi tay nói: “Nói rất hay.
Tôi sẽ tìm cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ton-dinh-cap/1864333/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.