Vừa dứt lời, xung quanh xôn xao.
Đám học viên cũ xung quanh nghe Cửu Thiên nói vậy, đều bị khiếp sợ.
Mục Kiếm Đình, Tĩnh Như cũng nghẹn họng trân trối.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Cửu Thiên giống như nhìn thấy người điên bị tẩu hỏa nhập ma.
"Nhất Nguyên Viện? Tôi không nghe lầm chứ."
"Cậu ta muốn vào Nhất Nguyên Viện? Là tự chịu diệt vong sao?"
"Nhất Nguyên Viện chính là phân viện đứng thứ chín đó!"
"Ai, tự hủy tương lai.
Trời làm bậy, vẫn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống."
...
Âm thanh khiếp sợ, tiếc hận nhanh chóng vang lên.
Sắc mặt của dàn đạo sư cũng khác thường, không ai ngờ được Cửu Thiên được các sư tôn xem trọng, thế mà lại chọn Nhất Nguyên Viện.
Viện trưởng khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói: "Yên tĩnh!"
Tiếng vang như chuông, chấn động trời xanh.
Tất cả học viên đang nghị luận đều bị chấn động đến váng đầu, thực lực hơi yếu thì đặt mông ngồi trên đất.
Chỉ một thoáng, lặng ngắt như tờ.
Nhất Thanh Sư Tôn vuốt bụng, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Đám người Thân Đồ, Mộng Vân đều nhìn về phía Nhất Thanh.
Ánh mắt Tinh Uyên hơi thay đổi, có chút nhíu mày.
Bọn họ không thể ngờ được Cửu Thiên lại đưa ra quyết định như vậy.
Viện trưởng ngược lại rất bình tĩnh, nhìn Cửu Thiên nói: "Nhất Nguyên Viện, trò chắc chắn sao?"
Cửu Thiên gật đầu nói: "Chắc chắn."
Quay đầu, viện trưởng cười nhìn Nhất Thanh, nói: "Nhất Thanh có người chọn Nhất Nguyên Viện của ông, ông nói thế nào."
Nhất Thanh bỏ tay khỏi bụng, đứng lên, chắp hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ton-dinh-cap/1864488/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.