– Sao lại im lặng không nói gì thế? Em đang tức giận à?Từ lúc cùng anh ra khỏi công ty, lên xe, Trạm Na từ đầu đến cuối chỉ yên lặng không nói. Lý Phong nhẫn nại hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.Trạm Na nhìn anh rồi lắc lắc đầu.Xe bắt đầu tiến ra đường lớn.Anh vừa nhìn đường phía trước vừa hỏi:– Nếu không phải em đang tức giận thì em đang nghĩ gì? Sao không chịu nói chuyện.– Anh muốn em nói gì? Cô lại yên lặng một chút rồi than nhẹ khẽ nói.Nói thật, hiện giờ cô đang rất hỗn loạn, những lời anh nói trong công ty khi nãy khiến cô không thể hiểu. Anh nói anh là chồng cô, còn gọi cô là em yêu, anh làm như vậy là để giúp cô hết giận hay là còn có dụng ý gì? Cô rất muốn hỏi nhưng lại nói không ra lời. Nếu tất cả chỉ là cô tự tác đa tình (tưởng bở) thì làm sao đây?– Không biết, nhưng anh cảm thấy em chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói mới đúng, không nên im lặng như thế– Ví dụ như? Cô nhìn anh hỏi, hy vọng anh có thể chủ động nóiLý Phong nhìn cô một chút, không trả lời câu hỏi của cô lại nói:– Nhân duyên của em hình như càng ngày càng tệ hại– Nhân duyên chỉ cần với người đáng giá thôi, những người không đáng thì không cần lãng phí tâm sức để mà kinh doanh.Cô rũ mắt xuống che dấu sự thất vọngAnh lại nói tiếp:– Ý của em là tất cả những người vừa nãy đều không đáng, kể cả người quản lí kia? Anh ta không phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-cua-kim-chu/606310/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.