– Anh không xứng với Chỉ Linh.
Quý Hy đang nắm nhắm mắt trên ghế đá công viên, hưởng thụ gió mát, ánh mặt trời cùng thiên nhiên chan hòa, tự nhiên lại có tiếng nói bên cạnh khiến anh khó chịu trừng mắt nhìn người mới tới
À thì ra là anh ta. Ngô Kính Hiền.
– Xin hỏi có chuyện gì sao. Anh lười biếng ngồi dậy
– Anh không xứng với Chỉ Linh.
Còn tưởng anh không nghe thấy mình nói, Ngô Kình Hiền giận giữ trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại
Anh đã âm thầm quan sát Quý Hy mấy ngày, phát hiện người đàn ông này ngoài bề ngoài đẹp trai ra thì chẳng có chỗ nào tốt. Suốt ngày ở nhà không làm gì. Là kẻ sống dựa vào đàn bà nuôi, ăn cơm búng (chỉ những luôn ăn sẵn). Anh không hiểu vì sao Nguyên Chỉ Linh lại lấy một người như thế. Chỉ vì anh ta đẹp trai thôi sao?
– Những lời này anh đã nói rồi. Nếu anh chỉ muốn nói thế, bây giờ nói xong rồi có thể đi rồi chứ, đừng làm phiền người khác ngủ.
Quý Hy lười biếng xua tay đuổi người, làm như lại chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp.
– Tôi sẽ không để cho Chỉ Linh lấy một người như anh
Ngô Kính Hiền tức giận kêu.
– Thật tiếc, cô ấy đã lấy tôi rồi, anh không biết sao?
Quý Hy ngoáy lỗ tai, miễn cưỡng nhìn anh.
– Anh…. anh‼!
Ngô Kính Hiền giận giữ nắm cổ áo anh, kéo anh dậy
Tới gần anh, Ngô Kính Hiền mới cảm giác hai người cao thấp chênh lệch
Quý Hy cao hơn anh một cái đầu, khiến anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-cua-phu-hao/385700/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.