"Hạ Nhất Nhiễm! Em chui ngay ra đây cho anh! Em đêm nay không gặp anh, anh sẽ không đi!" Anh nhịn đau, lớn tiếng kêu hô.
Hạ Nhất Nhiễm có phần lo lắng, sợ anh thực bị Tiểu Bảo cắn bị thương, bệnh chó dại cũng không thể đùa được.
Cô vẫn lại là mở cửa chống trộm đi ra ngoài, "Tiểu Bảo, mày mau vào nhà!"
Đường Hạo Nam thấy cô đi ra cả người căng thẳng, dưới ánh đèn, cô hướng tới chính mình đi tới, anh đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Anh thật sự bị cắn sao?" Hạ Nhất Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nhìn mắt cá chân anh, ống quần tây bị xé nát, không biết có bị cắn hay không.
"Em đi với anh!" Anh theo bản năng muốn nắm cổ tay cô, cô vội vã lùi về sau, né tránh anh đụng chạm, "Tôi sẽ không đi theo anh, nếu bị cắn bị thương, nhanh đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đi." Cô vừa nói vừa lùi về phía sau, lạnh lùng cự tuyệt anh đến gần.
Hết lần này đến lần khác đến gần, nhưng mà vẫn phải xa nhau, vậy không cần lại đến gần đối phương.
"Anh bị cắn bị thương rồi!" Anh nói xong, đem ống quần kéo lên lộ ra mắt cá chân, mơ hồ có thể thấy được có vết máu.
"Anh nhanh đi..."
"Anh không đi tiêm vắc-xin phòng bệnh! Trừ phi em đưa anh đi!" Anh lớn tiếng cắt ngang lời cô, uy hiếp cô, không tin cô sẽ không đưa mình đi!
"Anh không tiêm thì kệ anh!" Hạ Nhất Nhiễm cũng giận không kém, nói xong liền xoay người vào phòng, Đường Hạo Nam cũng không đuổi theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-muon-tai-hon/1645163/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.