Nhưng mà, tại sao còn không có kêu, tim liền đau đớn rồi?
Mà loại đau đớn này, không phải tê tâm phế liệt, là bất đắc dĩ, là phiền muộn, làm cho mũi người ta cay cay, hốc mắt ướt át, thở không nổi, giống muốn hít thở không thông.
Trong bếp, người vợ đứng ở cạnh bếp, người chồng ở phía sau ôm cô, hơi nóng trong nồi bốc lên cao.
Hình ảnh ấm áp, động lòng người như vậy.
Anh cũng nín thở chờ cô thân mật gọi anh.
"Đừng quậy nữa, mì nấu lâu liền không thể ăn rồi." Cô nói không ra được tiếng ông xã này, thấp giọng nói.
Một cỗ mất mác, ngăn ở ngực anh, Đường Hạo Nam bỗng dưng buông cô ra, kiêu ngạo không thèm nói một lời đi rửa tay.
Dù chỉ một tiếng "ông xã" đều đã không muốn gọi nữa sao?
Hạ Nhất Nhiễm cảm giác được anh không vui, cũng không an ủi anh, bưng bát mì sợi ra khỏi phòng bếp, Đường Hạo Nam chỉ chốc lát sau đã đến bên bàn ăn ngồi xuống.
"Thịt bò cũng không biết ở trong tủ lạnh bao lâu, em ngửi không còn mùi nữa, anh chấp nhận ăn đi." Cô đứng ở đối diện, bình tĩnh nói.
"Tối hôm trước mua, chính mình thử làm, không có làm thành." Đường Hạo Nam nhàn nhạt trả lời.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, "Thật ngốc, đầu bếp Đường gia muốn thất nghiệp sao? Làm gì mà lại chạy tới nơi này tự mình nấu cơm ăn." Cô nhíu mày, quở trách anh.
Đường Hạo Nam ngẩng đầu, một đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, đáy mắt nhiễm đày vẻ lên án, "Em ngồi xuống!" Anh ra lệnh.
Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-muon-tai-hon/1645167/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.