Đường Hạo Nam nói, anh chỉ là đơn thuần muốn giúp cô, cũng có thể nói là, muốn để cho con trai có thể cùng người mẹ là cô cùng sống chung một chỗ.
Hạ Nhất Nhiễm lên giường liền ngủ thiếp đi, căn bản không suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, cô sớm thức dậy, để cho cô không nghĩ tới chính là, quần áo của cô mặc ngày hôm qua đã bị Đường Hạo Nam giặt sạch, mà còn ủi khô, ngay ngắn chỉnh tề treo ở trên giá áo.
Lúc xuống lầu, chỉ thấy Lục Ngộ Hàn, cô chưa kịp ăn cơm, muốn đi, lái xe đã ở bên ngoài biệt thự chờ cô.
"Nhất Nhiễm, con đã suy nghĩ xong chưa? Hạo Nam đang đợi con trả lời, phía bên con đồng ý mà nói, nó phải liên hệ cao tầng công ty trong nước rồi!" Lục Ngộ Hàn theo ra ngoài, hỏi cô.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, "Cậu, con vẫn còn không nghĩ muốn tiếp nhận sự trợ giúp của anh ấy! Người nói con cố chấp cũng được, quật cường cũng được, con chính là tùy hứng không muốn tiếp nhận anh ấy, con sẽ tự mình nghĩ biện pháp trước!"
"Nhất Nhiễm! Sao con lại như vậy...! Hiện tại con, cùng Hạo Nam năm đó không khác gì nhau, nhẫn tâm, kiêu ngạo, đợi tương lai sau khi Hạo Nam thực bị con tổn thương sâu vô cùng, con cũng sẽ giống như nó như bây giờ hối hận thôi! Con nếu là thực không thích nó, sẽ bài xích nó như thế?!"
Lục Ngộ Hàn có phần nóng nảy, không muốn nhìn hai người bọn họ lại giẫm lên vết xe đổ, tự tổn thương đôi bên, con cái đều đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-muon-tai-hon/1645293/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.