Nửa đêm, một bóng người khom lưng lần mò trong bóng tối, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy thấp thoáng cậu đang cầm một sợi dây đỏ.
"Shh."
Cố Tử An che miệng, hít ngược một hơi, cậu đạp trúng đồ chơi ném lung tung của Cố Đì-Bai, đầu nhọn của đồ chơi như cây đinh xuyên qua dép lê mỏng đâm vào lòng bàn chân, giống hệt bị chùy của Thần Sấm đập, cơn đau như điện giật lan thẳng từ lòng bàn chân đến cả chân.
Đệt đệt đệt! Đau chết tui.
Cố Tử An lập tức lệ rơi đầy mặt, vịn tường cho đỡ một lát, sau đó cà nhắc tới phòng Thẩm Mặc.
Xông lên! Cố Tử An, mày giỏi nhất!
Trong lòng thầm hô khẩu hiệu cho mình, Cố Tử An lặng lẽ đặt tay lên nắm cửa, đè tay nắm từng chút, cố hết sức kéo nhẹ cửa, lén quan sát từ trong khe hở.
Sau đó, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Mặc.
"Tử An?"
Sự cố lớn!
Sao Thẩm Mặc vẫn chưa ngủ! Bị bắt quả tang.
Cố Tử An như chú mèo bị sợ hãi, nhảy dựng lên tại chỗ với biên độ nhỏ, cả người xù lông, cuống quýt giấu dây đỏ đi, lúc này mới đi vào phòng.
"Sao anh vẫn chưa ngủ?" Cố Tử An ngồi bên giường, tiện tay cầm lấy cuốn sách Thẩm Mặc vừa đặt xuống, trên bìa sách đen thuần in một từ khó hiểu màu vàng, có sức quyến rũ làm người ta buồn ngủ.
"Anh mới xử lý chút tài liệu, đọc sách một lát là chuẩn bị ngủ." Thẩm Mặc dịch vào trong, chừa chỗ nhiều hơn cho Cố Tử An.
"Ò." Cố Tử An bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tui-con-a-hon-tui-chien-si-hoi-dau/2675670/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.