"Không có.." Vô Ưu tự biết mình đuối lý, nhưng cũng không muốn thay bản thân biện giải dài dòng. Suy nghĩ một chút, vẫn là đơn giản lắc đầu nói: "Ta không có muốn làm khó nàng."
Thấy Tích Nguyệt vẫn chăm chú nhìn mình, một bộ chờ nghe giải thích, Vô Ưu bỗng cảm thấy có chút chột dạ, nàng căng thẳng rời đi tầm mắt, lén lút hít sâu một hơi đè xuống trong lòng phiên giang đảo hải, do do dự dự thu vén tâm tình thấp thấp nói: "Nàng.. nàng gặp chuyện như vậy, ta sao có thể bỏ đi"
"Nói như nàng.." Tích Nguyệt nghe vậy, bỗng mất hứng cười lạnh, giọng nói cũng trở lên vô cùng nhạt nhẽo: "..ta nếu không có chuyện gì nàng sẽ không hề do dự rời đi đúng không?
Vô Ưu xoay người lại, lúng ta lúng túng muốn nói lại thôi, mãi về sau mới lí nhí đắn đo: "Cái đó..còn phụ thuộc vào nàng có nguyện ý..."
"Được rồi! Đừng nói nữa!" Tích Nguyệt nghe đến đây, khóe mắt không tự chủ được chợt đỏ, nàng lập tức quay đầu không dám nhìn nàng, mùi vị cay đắng từ chóp mũi xuyên thẳng đến đáy lòng, không nói ra hết thất vọng bại lui.
Vẫn là như vậy! tại sao vẫn là như vậy! Trăm tính ngàn toán, đến tận bây giờ, cái duy nhất không thể tính được, vẫn chỉ là một phần tình cảm của người mà thôi..
Tích Nguyệt như rơi xuống hầm băng, cả người không không chế được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/172157/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.