__________________________________________
Mùa đông, thế gian bỗng ngập chìm trong một mảnh xám trắng.
Vô Ưu ngồi trên thềm đá trước biệt cư, y phục có chút xộc xệch, mái tóc dài mang theo điểm xoăn tự nhiên cũng xõa tung sau lưng, khuôn mặt không cảm xúc hờ hờ hững hững nhìn cảnh vật xung quanh dần dần bị bị tuyết trời ẩn dấu.
Gió lạnh nổi lên, thân hình đơn bạc dưới lớp áo choàng lông cừu bỗng chốc phát run, Vô Ưu theo bản năng nhíu mày, ngơ ngẩn một lúc, rồi lại cũng lười di chuyển, chỉ hơi co người xem như giữ ấm.
Cạch.
Gian phòng đằng sau bỗng truyền đến tiếng đồ sứ va chạm, Vô Ưu nghe động, khuôn mặt bình tĩnh vô ba lập tức nổi lên biến hóa, nàng nhanh chóng đứng dậy xoay người mở cửa, vừa vặn trông thấy Tích Nguyệt từ lúc nào đã ngồi thẳng tắp trên trường kỷ, thoạt nhìn trăm lần như một không đổi, một bộ nho nhã tự đắc pha trà.
Vô Ưu ngơ ngẩn trong chốc lát, sau lại như nhớ ra cái gì, vội vã khép lại cánh cửa sau lưng, lại cẩn thận gạt sạch những mảnh tuyết trắng còn bám trên người, đợi cho cơ thể có chút nhiệt khí, mới mỉm cười không nhanh không chậm tiến đến ngồi song song với Tích Nguyệt.
Công chúa ngược lại mí mắt cũng không thèm nhấc, làm như không quá để tâm thuận tay thêm chút củi nhỏ vào lò than hoa ở giữa hai người, thậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/172158/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.