Đêm lạnh như nước.
Tích Nguyệt nghiêng người ngồi trên phượng kỷ, ngón tay thon dài dịu dàng khắc họa từng nét từng nét trên khuôn mặt vẫn đang ngủ say. Đôi mắt hổ phách ôn nhu chăm chú nhìn Vô Ưu, ngập tràn quyến luyến.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời này, chính mình sẽ vì một nữ tử mà động tâm không ngớt.
Nhìn nàng mỉm cười thiên chân, rực rỡ như nắng hè. Nhìn nàng bừng bừng sức sống, phấn chấn như cây cỏ mùa xuân. Nhìn nàng trầm mặc, cô độc như trăng thu tỏa sáng trên bầu trời trong trẻo...Cũng nhìn nàng uể oải, héo tàn như hoa lá giữa đêm đông.
Tích Nguyệt không thể nào nhớ nổi thứ tình cảm nghịch luân này từ bao giờ bắt đầu bén rễ. Mỗi cử chỉ lơ đãng, mỗi lời nói của Vô Ưu đều tựa như một vết đao, khắc sâu vào lòng nàng.
Để đến lúc giật mình tỉnh ngộ, mới phát hiện, tình cũng đã sâu.
Tích Nguyệt chậm rãi cúi người, chóp mũi lướt quá sườn mặt của Vô Ưu, hơi thở nóng rực mang theo hương hoa quế thơm ngát, phả lên da thịt non mềm: "Vô Ưu, làm sao bây giờ...tâm trí của ta dường như đặt hết trên người nàng rồi, 3 năm còn chưa qua, mà ta đã nghĩ đời này, tìm không ra kẻ nào thay thế.."
Ngón tay nàng chạy dọc theo cần cổ trắng ngần, lưu luyến dừng lại nơi vạt áo, lại chậm rãi lướt qua bộ ngực phập phồng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/172176/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.