"Ai da, Vô Ưu đó à, hôm này có món gì tốt bán cho đại thúc đây "
"Trương thúc khỏe không ạ! Haha, Trương thúc đừng lo, có bao giờ bán hàng xấu cho Trương thúc đâu" Vô Ưu ngọt ngào cười
Nàng lấy từ trong bao linh chi và trầm hương, ánh mắt sáng lòe lòe nhìn về phía Trương thúc. Vị Trương thúc này cầm lên xem trái xem phải một hồi, gật gù tỏ vẻ.
"Đúng là hàng tốt a" Suy nghĩ một chút rồi hỏi "ngươi hôm nay có bận gì không"
"Không bận đâu, liền chỉ có đi chỗ Trương thúc và mang mấy ống trúc này cho tiệm nhạc khí của Quách gia thôi "
"Ai da, tiện vậy cơ à, thế này đi, người mang chỗ linh chi và trầm hương này đến phủ Vương gia ở thành đông đi, hỏi gặp Bạch quản gia, hắn hôm trước chính là hỏi ta hai thứ này, nhưng ta vẫn chưa kiếm được cho hắn, hôm nay vừa lúc, ngươi mang quá bán cho hắn, cũng sẽ không chịu thiệt đâu "
Bình thường việc làm ăn không thể để lộ ra ngoài, nhưng hôm nay mấy người giúp việc đều đi ra ngoài hết, cũng không thể quá chậm trễ Vương phủ, Trương thúc vốn lại rất quý Vô Ưu, hắn từ ban đầu thấy Vô Ưu ngơ ngác theo đuôi Triệu đại phu học nghề, một chữ cắn đôi không biết, nói một câu cũng phải cân nhắc thật lâu. Quay đi quay lại đã thấy hắn một mình buôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/2654632/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.