"Vô... Vô Ưu, còn không mau quỳ xuống bái kiến Công chúa và Quận chúa " Bạch quản gia la hét thất thanh
Người cổ đại các bạn có phải hay không ăn no dỗi việc, hơi tý là kêu quỳ. Cơ mà...
Quận Chúa ?!
Lại còn Công Chúa ?!
Là con và cháu của vua đúng không nhỉ? cao hơn tri phủ...
"Xui thôi, đừng xui quá " Vô Ưu lại muốn ngẩng mặt lên trời khóc không thành tiếng
Chưa kịp nghĩ nên làm gì tiếp theo, Vô Ưu chỉ cảm thấy nhất thời choáng váng, hai mắt còn toàn màu đen, nhất thời ngã xuống.
"Điêu dân này làm sao vậy, Tích Nguyệt hoàng tỷ, hắn không phải sợ quá mà chết chứ " Bình nhi mặt một lúc đen, một lúc đỏ, một lúc trắng nhìn Vô Ưu trên mặt đất.
Tích Nguyệt đi đến cầm cổ tay Vô Ưu bắt mạch, mắt phượng khẽ híp lại, chăm chú quan sát gương mặt người đối diện, ra chiều suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, mang theo nụ cười nửa miệng, Tích Nguyệt phân phó Bạch quản gia vẫn đang quỳ trên mặt đất
"Mang hắn về phòng ta, chuẩn bị chút cháo loãng, cả thuốc bổ khí huyết nữa "
"Công... công chúa, hắn chỉ là một tên dân đen bình thường, làm sao có thể ở phòng công chúa, vẫn là mang hắn đến phòng tiểu nhân đi "
"Hôm nay có canh gà hầm sâm chứ? "
"Hôm nay có linh chi "
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/2654633/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.