Rời khỏi Tích Vương phủ cũng đã được một tuần. Vô Ưu thực sự là chán đến chết, phương tiện di chuyển ở cổ đại thật quá chậm, đường cũng khó đi.
Nếu là ở hiện đại, có internet, có sách vở linh tinh còn có thể làm bản thân phân tâm, sẽ không thấy nhàm chán quá, nhưng ở đây cái gì cũng không có. Chỉ có thể ngồi trong xe ngựa rộng thênh thang mắt lớn mắt nhỏ nhìn vị công chúa mặt lạnh này.
Không muốn cho nhau sống mà !
Đến ngày thứ 8, thật sự không nhịn nổi nữa, Vô Ưu bạo miệng hỏi
"Công chúa, chúng ta nói chuyện đi! "
"Nói cái gì? " Tích Nguyệt rất có hứng thú di chuyển tầm mắt từ trang sách sang Vô Ưu
"Gì cũng tốt.... Được rồi, công chúa, rốt cục người đang tính toán cái gì vậy, thực sự muốn ta làm phò mã của ngươi?"
"Ân"
"Vậy ít nhất cũng cho ta biết lý do chứ, ta không tin ngươi chỉ vì vẻ ngoài của ta mà muốn ta làm phò mã của ngươi" Vô Ưu thở dài
Tích Nguyệt nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt có chút tan rã, mệt mỏi. Vô Ưu vẫn im lặng nhìn Tích Nguyệt, có chút không đành lòng, nàng không thích nhìn người khác khó xử. Đang định mở miệng chuyển đề tài, thì giọng Tích Nguyệt nhẹ nhàng vang lên
"Mẫu hậu của ta không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/2654636/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.