"Sai rồi, Vô Ưu, ngươi nhìn xem, trên bàn cờ nếu chỉ khư khư phòng thủ, không tấn công, ngươi sớm muộn cũng sẽ thua " Tích Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Vô Ưu, hạ xuống một quân đen, quyết định thế cục cuối cùng
"Ngươi biết rõ ta không biết chơi cờ vây, vậy mà vẫn rủ ta chơi, có ý nghĩa sao" Vô Ưu thản nhiên thu lại quân cờ trắng rồi đặt vào chiếc hộp bạch ngọc bên cạnh.
"Chẳng phải là sợ ngươi buồn sao " Tích nguyệt ý cười trong suốt
"Vậy chơi cờ caro đi " Vô Ưu cũng đi theo bồi cười
"Ca.. cái gì ca? "
"Caro, cờ caro, đến đây, ta giáo ngươi chơi "
Vô Ưu một bộ tinh khí tràn đầy, bắt đầu nói về cờ caro. Cũng liền lấy ngay bộ cờ vây vừa rồi bắt đầu chơi.
"Sai rồi, công chúa, ngươi nhìn xem, trên bàn cờ nếu chỉ khư khư chặn đánh, không chịu tạo nước đi, ngươi sớm muốn cũng sẽ thua" Vô Ưu bắt chước bộ dạng của Tích Nguyệt vừa nãy, đặt xuống một quân trắng, lập thành một nước cờ đôi, kết quả xem như đã định
"Hồ nháo" Tích Nguyệt bộ dạng cưng chiều vươn tay điểm điểm chóp mũi của Vô Ưu "Mới ván thứ tư không phải sao"
"Hai ngày nữa là đến kinh thành? " Vô Ưu không chậm không nhạt nhấp một ngụm trà, vị thanh thuần, hương thơm ngát, trà ngon a!
"Ân, ngươi cứ ở tạm công chúa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/2654637/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.