"Sau khi đưa cô bé về phòng.
Hai người họ ngồi bên cạnh nắm tay cô bé không rời, lo cô bé tỉnh dậy thấy chỗ lạ sẽ khóc.
Tôi được giao việc nấu những món ăn thanh đạm, chờ cô bé tỉnh dậy họ sẽ bón cho cô bé ăn.
Nghe có vẻ dễ dàng đúng không.
Mấy người lầm hết rồi.
Cho cô bé ăn cực khó. Lạ chỗ khiến cô bé không ăn nổi.
Chỉ ăn được vài miếng rồi thôi.
Tôi bên cạnh nhìn cũng sốt ruột.
Cô bé không ăn được thì hai người đó lại đổ lỗi cho tôi.
Bắt tôi nấu món khác.
Mười phần cũng chỉ có một phần vào được bụng cô bé.
Có lẽ cô bé cũng cảm thấy tôi khó xử nên mới cố ăn hết bát cháo.
Nhưng như vậy mới khiến tôi khó xử đấy, cô bé ăn xong thì ói ra.
Sau đó khóc nói mình không ăn nổi, còn xin lỗi tôi nữa chứ.
Hai anh em kia và tôi được trận hết hồn.
Không ai dám khuyên cô bé ăn nữa, bọn họ đành dỗ cô bé "Không sao, em ăn vài miếng là tốt rồi, là do đồ ăn không tốt, không phải lỗi của em".
Sắc mặt hai người họ lúc đó không đẹp chút nào.
Ngay cả tôi là người ngoài cũng thấy hận không thể đem mấy tên chết tiệt kia đánh một trận cho bõ tức.
Chậc, mấy tên đó lại dám ra tay với một cô bé như vậy.
Khiến cô bé ngay cả ăn những món đơn giản cũng không được.
Rồi cả có lần Ran lớn tiếng với chúng tôi trước mặt cô bé.
Cũng chỉ là những việc thường ngày thôi, nhưng cô bé giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-van-sung-ai/83738/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.