Chương 550: Chuyến đi cắm trại 7
Tôi hơi sững sờ một lúc, rồi anh bẻ hết mấy cành cây mà Bảo Lâm vừa quăng xuống thành từng đoạn một.
Anh cắm những đoạn cây đó vào thành của cái hố, một lúc sau, có rất nhiều cành cây được quăng vào cửa hố.
Leo núi! Đến lúc này tôi đã hiểu ý đồ của Phó Thắng Nam, nên tôi cùng anh bẻ mấy cành cây, anh tìm được một tảng đá rồi đóng mạnh từng đoạn cây một vào thành cái hố.
Đây là công việc mà anh cần suy nghĩ đo lường cần thận nên Phó Thắng Nam làm trong im lặng, không nói một lời nào. Một bên là đêm đen như mực, một bên là tiếc đóng cọc gỗ.
Khoảng cách càng ngày càng xa, tôi không thể chuyền mấy cái cọc gỗ cho anh được nữa, chỉ có thể chuyền cả cành cây cho anh, để anh bẻ và đóng vào.
Những người còn lại ở trên miệng hố cũng đã hiểu ra phương pháp của Phó Thắng Nam, thay vì trực tiếp ném mấy cái cành cây xuống, họ bẻ cành cây thành từng đoạn, cho vào một cái túi, dùng dây thừng cột lại thả xuống để Phó Thắng Nam đóng nào vào.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, trong chốc lát, đã đóng xong một hàng cọc gỗ dày đặc và dài đến miệng hố, Phó Thắng Nam cẩn thận quay xuống nhìn tôi nói: “Thử leo lên đi Tôi gật đầu, dưới chân đã có chỗ đứng, tự nhiên tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, dù chưa học leo núi bao giờ nhưng tôi vẫn có thể leo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-anh-muon-tai-hon/1471606/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.