Cái…cái gì? Nằm trong vòng tay một người đàn ông một cách ngu ngốc, giọng nói mê người của anh ta truyền đến bên tai làm đầu óc Khả Nghiên càng thêm rối bời.Anh ta là đang tức giận sao? Tức giận nên rút súng bắn bể bóng đèn? Không, không thể nào.Người đàn ông vừa mới hỏi xong, một phút sau, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến “pằng pằng pằng”, âm thanh của đạn bắn ra liên hoàn Lại làm sao rồi?“Hừ, mau suy nghĩ xem cô nên làm sao cho tôi một lời giải thích, lần đầu tiên thì tôi có thể nhận ra cô rồi.” - Nói xong, người đàn ông ôm lấy Khả Nghiên, lăn từ trên sofa xuống dưới đất.
“Pằng pằng.” - Hai phát súng từ phía bên ngoài cửa sổ.“Nghĩ ra phải giải thích làm sao chưa?” - Một tay giữ chặt người Khả Nghiên, anh ta đứng dậy, xoay người đi đến vị trí bên cửa sổ: “Như vậy, nếu cô chấp nhận hình phạt thì tôi sẽ tha thứ cho cô.”Nói xong, anh ta bắn hai phát vào cửa sổ.
“Pằng pằng păng…”, một loạt tiếng súng được anh ta bắn ra.Người đàn ông này hành động rất nhanh nhẹn, anh ta cứ thế ôm Khả Nghiên di chuyển quanh căn phòng này, mà còn tránh né đòn tấn công, nói đúng hơn là giống như anh ta đang nhảy múa trong đêm đen, kèm theo vũ điệu uyển chuyển, mái tóc vàng của người đàn ông này bay lên tạo một đường vòng cung đẹp mắt.Khả Nghiên dần dần thích ứng với bóng tối, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của người đàn ông.
Anh ta không sợ hãi.
Một chút cũng không.
Nụ cười tà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-hao-mon-bi-ruong-bo/76841/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.