Mang mảnh bùa hộ mệnh tượng Phật xong, đôi mắt cô ngay lập tức lộ ra vẻ rạng rỡ của người mẹ, cô nhịn không được mà hôn nhẹ lên trán của Dục Thành.Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.
Lúc trước xin lỗi con, mẹ từ đó giờ chưa từng tặng quà cho con, có điều mẹ hứa với con, sau này mỗi năm đều sẽ tặng quà cho con được không?Một giọt nước mắt tràn đầy quanh mắt cô, cô hít một hơi dài, nuốt dòng nước mắt vừa chua vừa mặn ở miệng và mũi, cô quay người lại, mỉm cười lễ phép với bà vú, rồi quay người biến mất trong bữa tiệc lớn.Ngay khi Khả Nghiên vừa rời đi, Dục Thành ở trong nôi bắt đầu không ngừng động đậy, như thể vẫn đang nói trong mơ: “Sữa…, sữa...”Giấc mơ của Dục Thành làm gián đoạn sự tò mò của bà vú đối với việc Khả Nghiên rời đi, bà đứng bên cạnh Dục Thành mà dỗ dành: “Tiểu thiếu gia, ngủ đi, ngủ đi.”“Sữa…sữa…” - Chau mày tò mò, tiểu thiếu gia kêu sữa? Sữa? Là đói rồi sao? Không thể được, không phải vừa mới cho tiểu thiếu gia bú sữa rồi sao?“Sữa… sữa… bà vú.” - Lúc trong mơ Dục Thành cuối cùng nói ra một câu, mới có thể biểu đạt được ý nghĩ của mình.
Nhưng mà, trước mắt bà vú cực kỳ tò mò, không hiểu tại sao tiểu thiếu gia lại mơ gì mà gọi mình như vậy.Chắc chắn chỉ có đứa trẻ ba tuổi Dục Thành này mới hiểu rõ, trong giấc mơ của mình đã nhìn thấy ai, gọi tên là ai.
Người đàn ông trộm thịt, cũng giống như người phụ nữ ham muốn thứ gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-hao-mon-bi-ruong-bo/76854/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.