"Em có thể đợi anh." - Đột nhiên, Tiêu Lâm Na đáp lại một cách kiên quyết, hai tay nắm thành nắm đấm giữ chặt cửa xe: "Nếu chờ anh ba năm không được thì em có thể đợi anh ba mươi năm.
Anh có thể không thích em nhưng không thể dừng việc em thích anh lại được.
Tiêu Lâm Na em từ nhỏ đã biết thứ gọi là trung trinh một lòng.
Cho dù anh không thích em, chỉ cần anh và em vẫn còn cuộc hôn nhân này thì em sẽ không ngừng chờ đợi."Cố chấp...Anh thật sự không ngờ, cô gái này sẽ cố chấp như vậy.Nói cô ngốc sao? A...!Có lẽ có một chút.Thanh xuân của một cô gái không phải là thứ quan trọng nhất sao? Một cô gái xinh đẹp như cô, dù có ly hôn thì vẫn có thể tìm được cho mình một người đàn ông yêu thương mình thật lòng, cần gì phải lãng phí thời gian cho một chuyện tình không có kết quả chứ?Đôi mắt lạnh lùng của Hình Thiên Nham hiện lên một tia thương hại: "Như vậy sẽ chậm trễ cả đời của cô.""Không, em không sợ.
Nếu đã lựa chọn thì em sẽ trả giá cho sự lựa chọn của bản thân mình."A, cô gái nhìn tưởng đơn giản này lại có một mặt cố chấp như vậy.
Đột nhiên Hình Thiên Nham cảm thấy mình thực sự nên tìm hiểu cô một chút?Cũng không biết tại sao cô gái này luôn khiến người ta có một cảm giác nhìn không thấu, giống như muốn nhưng lại không thể nào dò được.
Có lẽ, là bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi.Cũng không nói thêm gì nữa, anh chỉ bất đắc dĩ cười.Tiêu Lâm Na
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-hao-mon-bi-ruong-bo/76873/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.