"Mọi người xem, mọi người xem.
Lão gia, thiếu gia không có ở đây mà cô ta vẫn còn giả vờ giả vịt.
Tôi cũng không tin, cho dù cô ta vĩ đại đến đâu thì dù sao cũng chỉ là người làm công, sao có thể không động tâm khi đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như thế này? Hừ.""Cần gì phải quan tâm cô ta đang làm cái gì? Cô ta bằng lòng giả vờ thì cứ để cô ta giả vờ, chúng ta ăn no là được."Đám người hầu đang thì thầm nói chuyện riêng, nhưng họ làm sao có thể hiểu được lập trường của Khả Nghiên.
Ở trong mắt họ thì tất cả sự tận tâm của cô đều là sự nịnh nọt.
Nhưng chỉ trong thâm tâm cô mới biết rõ ràng, đây là nơi cô có trách nhiệm và cũng là nơi hạnh phúc của riêng mình."Chị…" - Bỗng nhiên, một người đã lâu không gặp xuất hiện trước mặt cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hoa Hoa trước mắt, lòng cô “lộp bộp”, lập tức không nói lên lời."Ăn một chút gì đi." - Buông đồ ăn xuống, Bạch Hoa Hoa xoay người rời đi.Nhưng Khả Nghiên thật lâu vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.Mình đối xử với Hoa Hoa như vậy mà cô ấy vẫn đối xử với mình như trước.
Tại sao cô gái này lại ngốc nghếch như vậy? Ha, ngốc nghếch một cách dễ thương.Nhìn đồ ăn bày biện trước mắt, một giọt nước mắt ấm áp đong đầy trong mắt cô, đưa thức ăn lên ăn một miếng, khi vào thực quản nó mang theo vị chua chát chảy xuống dạ dày.
Đây là cô mắc nợ Hoa Hoa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-hao-mon-bi-ruong-bo/76913/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.