Cô đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa, giống như mình thật là bảo mẫu của Dục Thành, cô chỉ là bảo mẫu, không có thân phận nào khác, người ta mới giống như một gia đình thật sự.Ha.Nhưng cho dù như vậy thì cô cũng không ghen tị.
Đối với người mẹ, chỉ cần con mình hạnh phúc, càng nhiều người yêu nó, thương nó là đủ, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ thì cho dù bảo cô giấu diếm thân phận cả đời, cô cũng nguyện ý.Con à, mẹ theo con từ khi con còn là đứa trẻ quấn trong tã lót cho đến nay đã bắt đầu tập đi, mỗi ngày mẹ đều đang chứng kiến sự trưởng thành của con.Con biết không, nhìn thấy con nằm ở trong nôi cười khanh khách, mẹ đã vui vẻ biết nhường nào?Thật sự hy vọng con có thể luôn luôn khỏe mạnh, mãi giữ được sự vui vẻ và nụ cười trong sáng.
Cho dù mẹ có thể giảm thọ mười năm, không, hai mươi năm cũng được, chỉ cần con hạnh phúc.Tình mẫu tử vĩ đại trào ra trong ánh mắt của Khả Nghiên, sợ không khống chế được cảm xúc của mình, cô chậm rãi, chậm rãi rời khỏi bức tranh ấm áp vốn không thuộc về mình."Thiên Nham, cha bị bệnh lâu như vậy, tính ngày chắc là sắp đến cuộc họp thường niên của công ty phải không?"Thấy cha Hình nói đến chuyện công việc, Tiêu Lâm Na am hiểu nhìn sắc mặt bèn nhận lấy đứa nhỏ: "Cha, con mang Dục Thành đi ra ngoài phơi nắng, cha và Thiên Nham cứ tiếp tục nói chuyện đi.""Ừ.""Về kế hoạch cuộc họp thường niên, con đã bàn giao xong xuôi rồi, lần này sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-hao-mon-bi-ruong-bo/76914/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.