Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Thành Phong có dáng vóc cường tráng đứng trước cửa sổ, thu toàn bộ thành phố phồn hoa này vào tầm mắt, phía sau lưng, Cường vẫn đứng cung kính: “Chủ tịch, chuyện đã điều tra rõ rồi.”
“Rốt cuộc lai lịch cô gái này ra sao, có dính líu gì tới Mộ Duy Thiên?” Cường đi tới bên cạnh Lâm Thành Phong, đưa cho anh một tập tài liệu: “Cô Bạch là con gái của Bạch Chính Đường ở thành phố Y, năm năm trước cổ phiếu tập đoàn Bạch Thị rơi vào khủng hoảng.
Trong trận khủng hoảng đó, cơ tim Bạch Chính Đường tắc nghẽn, bất ngờ bỏ mạng, nhà họ Bạch cũng vì vậy mà tụt dốc không phanh, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bạch Thị cũng biến thành Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên bán tập đoàn Bạch Thị cho nhà buôn lớn và giàu có của UAE rồi sang châu Âu.”
Lâm Thành Phong lẳng lặng nghe Cường trình bày, nghĩ đến lúc gặp cô gái kia, cho rằng chỉ là một cô gái ham tiền không tiếc bán đứng cơ thể mình, sau đó mới biết được là vì chữa bệnh cho mẹ, sau khi từ châu Âu trở về lại biết hóa ra cô gái này lại chính là con gái của Bạch Thị bị sa cơ lỡ vận.
“Cô gái này thật đúng là khiến người ta không ngừng bất ngờ.”
Lâm Thành Phong xoay người vỗ vỗ vai Cường: “Cậu về nhà đưa cô ấy đến phòng làm việc gặp tôi.” Cường đi rồi, Lâm Thành Phong ngồi trên ghế da thật mềm mại sau bàn làm việc, chuẩn bị xử lý mấy chuyện bị trễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-kieu-ngao/268258/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.