Theo tiếng thét này, Thi Mị giống như giật mình, xoay người lại.
Những người trong nhóm đều mở video lên, tất cả mọi người muốn nhìn thấy nữ thần nhiều năm không gặp.
“Thi Mị?”
“Oa thật đáng yêu!”
“Không phải Thi Mị, Thi Mị đã hơn 20 tuổi rồi, đây rõ ràng là vị thành niên.”
“Mù à, đây chính là Thi Mị, nhưng trên người cô ấy mặc áo ngủ à? Sao lại bẩn như thế, giống như đi nhặt ve chai!”
“…”
Bên trong di động không ngừng truyền tới tiếng nghị luận, mà Thi Mị giống như không nghe thấy, trừng mắt nhìn phía trước, giống như là nhìn thấy một thứ rất đáng sợ: “Á!”
Cô hét lên một tiếng, nhanh chân chạy đi.
Tạ Phương Phương ngây người một lúc, liền kịp thời phản ứng, đuổi theo: “Để bạn học cũ nhìn cuộc sống hiện tại của cô đi, cô chạy cái gì?”
Nhưng Thi Mị chạy càng nhanh, mà trong video, các bạn học đều sôi trào.
“Không phải cuộc sống của Thi Mị không tốt nên không muốn gặp người khác chứ?”
“Không thể nào, đây hình như là nhà hàng cao cấp đó!”
“Chỉ là hư vinh thôi, tất cả mọi người đều biết cô ấy bị kim chủ quẳng đi, nếu không năm đó đang học đại học sao lại tự nhiên bỏ học, còn không phải là không đóng nổi học phí sao?”
“Học phí trường nghệ thuật không thấp, không ai bỏ tiền cho cô ấy, làm sao cô ấy có thể lấy ra được, chỉ có thể thôi học.”
……………..
Tạ Phương Phương nghe được mấy câu này, trong lòng càng thêm thoải mái, vừa đuổi theo Thi Mị, vừa nói: “Các cậu còn không biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-sieu-sao-chong-truoc-moi-tranh-ra/21361/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.