Đường Tịnh Minh im lặng, quay mặt nhìn đồ ngốc.
Đồ ngốc yếu ớt nhìn anh ta, lại nhìn theo phương hướng Thời Lệnh Diễn vừa biến mất, ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn.
Đường Tịnh Minh há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đưa tay lôi kéo đồ ngốc, cảm thấy tim mình bị tổn thương.
Thật là khó chịu.
Nhưng anh ta vẫn cần chăm sóc cho đồ ngốc.
Đường Tịnh Minh ủy khuất, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Đi thôi, anh dẫn em đi chơi.”
Thi Mị đi theo: “Ừ!”
Đường Tịnh Minh hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với con gái, từ nhỏ đến lớn, người con gái anh ta chung đụng nhiều nhất cũng chỉ có Đường Vũ thôi.
Mà Đường Vũ….Thích nhất là ca hát, khiêu vũ và mua sắm.
Anh ta dẫn theo Thi Mị cũng không biết đi nơi nào, chỉ có thể đi đến cửa hàng gần đó.
Rất nhanh, Đường Tịnh Minh liền phát hiện mình làm đúng.
Thi Mị vừa vào đến cửa hàng, đôi mắt liền tỏa sáng rực rỡ, giống như điên cuồng.
Nhưng rất nhanh, cô liền yên tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Đường bảo bối, người ta không có tiền tiêu vặt.”
Thế mà cô còn biết nơi này phải mất tiền? Xem ra kiến thức nên có, cô vẫn có.
Đường Tịnh Minh chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Anh ta ôn nhu xoa đầu cô, nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, em muốn mua gì cũng được!”
Đôi măt Thi Mị sáng lên, nhưng ngoài miệng vẫn tương đối hàm súc, yếu ớt giương mắt lên, dáng vẻ vô hại: “Thật sao?”
Đường Tịnh Minh hoàn toàn thích dáng vẻ đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-sieu-sao-chong-truoc-moi-tranh-ra/21368/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.