Cuối mùa thu xinh đẹp ở vùng ngoại ô.
Một chiếc xe việt dã chạy ở giữa con đường nhỏ trong rừng, nhưng từ từ, tốc độ chậm dần- mãi đến khi dừng lại!
“Làm sao vậy, ông xã?” Kỳ Hinh kinh ngạc hỏi.
Hôm nay cả nhà họ ra ngoài dạo chơi ngoại thành bởi vì Tiểu Lăng Lạc phải vẽ tranh về núi Hồng Diệp. Ầm ĩ muốn nhìn tận mắt núi Hồng Diệp, Lăng Thiếu Đường biết chuyện, không nói hai lời, nhanh chóng tìm được chỗ dưới chân núi Hồng Diệp.
Lăng Thiếu Đường xuống xe, sau đó, Kỳ Hinh cũng xuống xe, theo sau là Lăng Triệt và Lăng Lạc.
“Xe bị hỏng, không sao, anh sẽ xử lý!” Lăng Thiếu Đường nói xong bắt đầu sửa xe.
“Bố.” Lăng Triệt hăng hái chạy tới bên người Lăng Thiếu Đường.
“Hửm?” Lăng Thiếu Đường một bên trả lời một bên sửa xe.
“Triệt nhi có thể giúp gì cho bố không?” Lăng Triệt nghiêng đầu, hỏi giống như ông cụ non.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, nhìn hình dáng nhỏ bé của Lăng Triệt, ngồi xuống, mỉm cười nói:” Ưm, trước mắt vì Triệt nhi chưa đủ cao lớn, cho nên chưa giúp được bố!”
“Bố, bố, còn Lạc nhi?” Lăng Lạc vừa nghe, cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường,làm nũng hỏi.
Lăng Thiếu Đường cưng chiều nhìn bé, nhẹ giọng nói:”Lạc nhi và anh trai, phải đợi trưởng thành mới có thể giúp đỡ cho bố…”
“Vâng.” Lăng Triệt ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cậu nhìn em gái nói:”Chúng ta phải mau chóng lớn… phải cao lớn như bố, như vậy chúng ta cũng có thể trở thành doanh nhân lớn giống bố!”
“Vâng.” Lăng Lạc cực kỳ hồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/65855/quyen-13-chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.