Buổi tối, Hoàng Sâm mang cà phê lên phòng riêng trên tầng ba, vừa vào đã thấy Chúc Kinh Nho đang đứng ngoài ban công. Dưới ánh đèn, nốt ruồi son ở đuôi mắt y mang đến một thứ cảm xúc khó tả rất đặc biệt. Khuỷu tay y gác hờ trên mép lan can, người hơi cúi, ánh nhìn chăm chú, dường như đang nhìn ra bên ngoài tới ngẩn người.
Từ đây có thể trông thấy quán cà phê chuẩn bị đóng cửa phía đối diện.
“Ông chủ, cà phê hôm nay tới rồi.” Hoàng Sâm ân cần đặt ly cà phê được giao tới lên chiếc bàn nhỏ, sau đó đi tới bên cạnh Chúc Kinh Nho: “Cuối tuần anh có rảnh không? Em mời anh đi ăn. Lẩu hay thịt nướng, bít tết hay hải sản?”
“Có tiền từ trên trời rớt xuống à?”
Hoàng Sâm hớn hở trả lời: “Đúng là từ trên trời rớt xuống thật!”
“Kể anh nghe. Em với A Ngâm ở quán cà phê đối diện quen nhau rồi. Cà phê toàn do cô ấy mang qua. Tính thời gian, em với cô ấy đã liếc mắt đưa tình với nhau được hơn chục ngày. Nãy ở dưới tầng em vừa tặng hoa và tỏ tình với cô ấy, cô ấy nhận lời làm bạn gái em rồi!”
“…”
“Ông chủ, trước đây mấy lần anh làm mai làm mối, nối sợi tơ tình đều chẳng đáng tin cậy, ai ngờ lần này vô tình cắm liễu, liễu lại xanh. À đúng rồi, mai ăn gì đây?”
Mấy lời bô lô ba la của Hoàng Sâm, Chúc Kinh Nho chẳng nghe lọt tai được câu nào. Y mỉm cười, hỏi: “Cô ấy còn dưới tầng không?”
“Vẫn còn đó.”
“Hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2729978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.