🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiếng còi xe át đi tiếng nhịp tim đập rộn. Chúc Kinh Nho không khỏi thất thần, dường như đang suy nghĩ vì sao. Y để mặc cho má mình cọ xát vào bức tường thô ráp, quay đầu nhìn Bách Thanh Lâm. Có giọt nước từ bông tuyết tan chảy đọng ở cằm y. Nó từ từ chảy xuống men theo đường viền hàm, vừa vặn nhỏ xuống đầu ngón tay của Bách Thanh Lâm.

“Tách” – Nếu sự mập mờ có âm thanh, chắc hẳn sẽ vang dội đến điếc tai.

“Theo.” Chúc Kinh Nho đã trả lời như vậy.

Lời Bách Thanh Lâm thốt ra vẫn như cũ không chút nể nang: “Lần cuối cùng, tránh xa tôi ra.”

Hai chiếc khuyên bạc trên dái tai của Chúc Kinh Nho rung nhẹ: “Giờ đã rất xa rồi.”

“…” Bách Thanh Lâm im lặng hơn chục giây rồi từ từ buông tay. Anh cúi đầu ngậm lấy điếu thuốc. Bật lửa lóe lên tia lửa. Sự bức bối như đàn kiến gặm nhấm lý trí, chỉ có thể tạm thời dựa vào nicotine để giải tỏa.

Khi anh quay người rời đi, điếu thuốc Tô Yên kẹp giữa ngón tay đột nhiên bị Chúc Kinh Nho vươn tay lấy mất. Đầu thuốc ẩm ướt lập tức đổi chủ.

“Hôm câu cá, anh Bách nợ em một điếu thuốc.” Chúc Kinh Nho nói với chất giọng quá đỗi thoải mái, tự nhiên, khiến người ta không cách nào có thể nảy sinh ác cảm.

Ngón tay Bách Thanh Lâm khẽ co lại. Lông mày anh nhăn lại càng thêm phiền muộn, căn bản không đoán được Chúc Kinh Nho tiếp theo sẽ làm ra chuyện khác người gì. Những biện pháp để đối phó với những kẻ theo đuổi khác đều không có tác dụng, anh chỉ đành xử lý lạnh, lựa chọn không để ý tới, tiếp tục bước về trước.

(xử lý lạnh: ý chỉ khi gặp vấn đề hay xảy ra xung đột, ta tạm thời không phản ứng ngay mà trước tiên sẽ tạm gác sang bên, để bản thân bình tĩnh lại)

Chúc Kinh Nho không ngay lập tức ngốc nghếch đuổi theo. Y cúi đầu ho, trong lòng thầm đếm tới mười.

Quả nhiên không lâu sau, Bách Thanh Lâm đứng ở ngã từ đèn xanh đèn đỏ, không nhúc nhích.

Con phố rất dài, lá ngân hạnh rụng bay theo gió. Trong tiếng còi xe, là Bách Thanh Lâm chủ động quay lại, đi về phía Chúc Kinh Nho.

Anh đưa chiếc khăn quàng cổ màu xám khói qua, vô tình nhìn thấy vết từng cạo gió đã nhạt bớt ở cổ y, vệt đỏ còn sót lại có lẽ là bị gió thổi nên hiện lên. Bách Thanh Lâm quét mắt qua rồi sau đó không nói lời nào mà rời đi.

Chúc Kinh Nho nhìn đăm đăm bóng lưng của Bách Thanh Lâm. Người càng lạnh lùng thì càng dịu dàng, ân cần. Y nhịn cười, tựa như chú mèo được vuốt lông, từ từ đi theo.

Li.ếm mật trên lưỡi dao, đến là kích thích.

.

Đến chân tòa chung cư, Bách Thanh Lâm suốt cả chặng đường không hé răng cuối cùng cũng mở miệng lần nữa. Yết hầu lộ ra ngoài của anh hơi rung lên, thốt ra hai chữ ngắn ngủi: “Về đi.”

Điếu thuốc dài mà họ từng cùng ngậm đã tắt lịm giữa đường, được Chúc Kinh Nho kẹp giữa ngón tay. Y đè cằm lên khăn quàng, hỏi: “Không định để em trả lại cho anh sao?”

“…”

Chúc Kinh Nho kéo khăn quàng xuống, làm ra vẻ muốn trả lại người ta.

Bách Thanh Lâm nghiêng người quay đầu, có thể trông thấy hình ảnh phản chiếu của Chúc Kinh Nho trong đôi con ngươi đen thẫm ấy: “Không cần nữa.”

Chúc Kinh Nho thỏa mãn quấn khăn quanh cổ, sau đó thuận tay cởi áo khoác ném cho Bách Thanh Lâm. Hành động của y quá đỗi trôi chảy như thể tất cả đều hợp tình hợp lý: “Có qua có lại. Anh Bách tặng em khăn, em chỉ có thể tặng lại anh cái này.”

Bách Thanh Lâm đứng sững tại chỗ, bị hương nước hoa mát lạnh ập tới càn quét khứu giác. Nét mặt anh đột nhiên cứng đờ. Hơi ấm cơ thể còn sót lại vẫn còn đó. Rất mềm, rất thơm. Anh muốn lập tức vứt đi nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, dường như có đàn kiến tham lam đang âm thầm gặm nhấm.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt. Anh nắm chặt chiếc áo trong giây lát, không cách nào buông tay.

Chúc Kinh Nho phóng khoáng rời đi, đầu không ngoảnh lại. Lúc ra ngoài bị gió thổi mà lạnh muốn thấu xương, nhưng y là ai chứ, đã sớm đỗ xe gần đó rồi.

.

Mười giờ đêm, Chúc Kinh Nho ngồi ở mép giường, nửa thân trên trần trụi, vòng dây đỏ ở eo vô cùng nổi bật. Điếu thuốc chưa hút xong được châm lửa hết lần này tới lần khác rồi ngậm vào môi. Y không kìm được mà cúi mắt mỉm cười.

Tính là hôn gián tiếp với người ta nhỉ. Chậc, đồ biến thái.

Trước khi ngủ nhắn tin quấy rối nhưng không bị chặn, Chúc Kinh Nho cảm khái trước niềm vui ngoài mong đợi. Y cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, nhắm mắt yên ổn chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết số phận long đong của chiếc áo mà y cố tình ném cho người ta.

Vốn được treo ở ban công nhà Bách Thanh Lâm.

Hai giờ sáng, cùng ánh lửa lập lòe nơi đầu điếu thuốc, nó biến mất trong vài tiếng đồng hồ.

Hôm sau lại một lần nữa xuất hiện trên ban công.

Chiếc áo ấy xuất hiện rất nhiều vết nhăn, dường như đã bị ai đó nắm chặt trong tay vuốt ve, giày vò.

 

Note: Anh Bách, anh đã làm gì với áo con nhà người ta vậy????

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.