Chúc Kinh Nho nhàn nhã uống hết tách cà phê rồi đứng dậy rời đi, không ở lại quá lâu. Mặc dù ai cũng rõ tâm tư y như nào nhưng từ ngoài mặt thì thật sự không nhìn ra được.
Không dây dưa, không dài dòng, nắm bắt mức độ rất có chừng mực. Bóng lưng y nhanh chóng biến mất phía bên kia con đường, vô cùng phóng khoáng và vô tư.
Nhạc Xuyên lưu luyến ngừng nhìn theo. Thế giới của kẻ mê sắc đẹp thật sự rất thuần khiết, ai đẹp thì sẽ ngắm nhiều hơn. Hắn nhấn vào trang Khoảnh khắc của Chúc Kinh Nho, từ sau khi kết bạn đã lướt xem lần thứ N, rồi trò chuyện vu vơ với Lý Văn Tuyết.
“Tôi thề, lần này tôi thật lòng.”
“Có lần nào không thật lòng sao?”
“Lần này thật lòng nhất, em ấy quá đặc biệt. Tôi từng gặp người đẹp rồi nhưng chưa từng gặp ai đẹp đến vậy… Nghe nói nhà em ấy ở Nam Hải? Tôi có nên nhập tịch không?”
Lý Văn Tuyết không nhịn được gõ đầu hắn: “Nói mớ gì đấy. Xem xong vẫn không chịu từ bỏ, người ta đã đi khắp nửa vòng trái đất rồi, tiếp tới sẽ chạy đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, ông nhập tịch cũng chẳng kịp đâu.”
Nhạc Xuyên làm ra vẻ thâm sâu: “Người xưa có câu, xa xôi không phải vấn đề, tình yêu không kể khoảng cách.”
Lý Văn Tuyết: “Thầy Nhạc à, thầy sắp lên chức phó giáo sư rồi, năm sau có được tăng lương không?”
Nụ cười của Nhạc Xuyên lập tức tắt lịm: “Đừng nhắc tới chuyện này, nghèo muốn chết.”
“Nhẫn nhịn đi, nghĩ tới nợ nhà nợ xe,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2729996/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.