🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nếu bây giờ có người hỏi Chúc Kinh Nho làm tình có cảm giác thế nào?

Câu trả lời chắc chắn sẽ là: Thích chết đi được.

Tỉnh dậy trời đã về chiều, Chúc Kinh Nho nheo mắt mơ màng. Mạch não y không được bình thường cho lắm, đang nghĩ ngợi liệu mình có nên viết một cuốn hồi ký về việc làm tình hay không, cảm giác phê đến mức da đầu tê dại này rất đáng để ghi chép lại. Y nhìn lên trần nhà, vẫn chưa xác định được mình đang ở đâu, tính ngồi dậy thì phát hiện chân tay mềm nhũn, không chút sức lực.

Chúc Kinh Nho gắng gượng khép đùi lại rồi bò dậy, động tác vô cùng vụng về. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng động bên tai y mới hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu mở mắt, va phải ánh mắt của Bách Thanh Lâm đang ngồi cuối giường.

Mảnh ngọc Quan âm buộc dây đen lắc lư trước ngực, những dấu hằn đỏ và vết móng tay trên ngực còn chưa tan. Chúc Kinh Nho chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi rộng thùng thình, lười không muốn nhúc nhích nên dứt khoát vươn tay ra.

“Anh Bách, bế.”

Bách Thanh Lâm đeo dây đai đen trên cánh tay, ống tay chiếc sơ mi xám cotton được xắn lên tới khuỷu. Anh vừa hâm nóng lại đồ ăn, mới vào phòng được năm phút thì Chúc Kinh Nho tỉnh giấc, không chút chần chừ đưa tay ôm lấy y, một tay đỡ mông, bế bổng Chúc Kinh Nho rời khỏi giường như bế trẻ con.

Bách Thanh Lâm hỏi: “Còn đau không?”

Chúc Kinh Nho chưa từng được ai bế kiểu này, thấy mới lạ mà cũng rất hưởng thụ. Hai tay y khoác lên vai Bách Thanh Lâm, tựa đầu lên người anh như không có xương, tay chân đung đưa tùy ý: “Không đau, chỉ thấy hơi trướng.”

“…”

Chúc Kinh Nho cố ý trêu chọc: “Chỗ đó hình như vẫn đang ngậm gì ý.”

Bách Thanh Lâm hơi khựng lại trong giây lát, mặt không biến sắc, tiếp tục bế y ra phòng khách. Anh không rảnh tay để xoa bụng cho y, chỉ “ừ” một tiếng rồi nghĩ sau này phải thường xuyên chuẩn bị thuốc bôi.

Chúc Kinh Nho có chút sức là lại bắt đầu nghịch ngợm, giọng điệu đùa bỡn: “Từ chiều qua đến sáng sớm, lần cuối trong nhà tắm, tổng cộng tám lần, mua bao cao su hơi thừa thãi nhỉ.”

Bách Thanh Lâm im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh đáp: “Bắn bên trong không tốt cho sức khỏe.”

Chúc Kinh Nho cúi đầu bật cười, thật sự không chịu nổi cái kiểu giải thích nghiêm túc này.

Khi.êu g.ợi thật.

Bách Thanh Lâm bế Chúc Kinh Nho đến bàn ăn, suy nghĩ một lát thấy ghế không thoải mái bằng đùi mình, bèn trực tiếp ôm y ngồi xuống. Cánh tay anh săn chắc vững vàng, chăm chú đút cháo và đồ ăn kèm cho Chúc Kinh Nho. Lần đầu tiên đút cho người khác nên anh vô cùng cẩn thận, sợ thìa đũa chọc vào miệng y.

Chúc Kinh Nho đang nhai bỗng cảm thấy tai nhẹ bẫng, đưa tay lên sờ thì không thấy gì.

Bách Thanh Lâm chậm rãi thổi nguội cháo: “Anh tháo ra cho em rồi.”

Chúc Kinh Nho nghiêng đầu nhìn đối phương, giọng điệu có phần ngả ngớn: “Không thích em đeo chúng sao?”

“Không.”

“Vậy anh có thích khuyên ti không?”

“…” Bách Thanh Lâm im lặng không đáp.

Chúc Kinh Nho cố ý hỏi dồn: “Thích hay không?”

Bách Thanh Lâm dùng tay kia ấn vào đùi trong của Chúc Kinh Nho để cảnh cáo, ngoài miệng thì chỉ hờ hững đáp: “Ăn trước đã.”

Chúc Kinh Nho ngoan ngoãn nghe lời. Ăn hết nửa bát cháo, y định tự mình đi lại, cúi đầu thì thấy vật lạ trên mắt cá chân, một sợi dây đỏ được bện rất tinh xảo, vô cùng xinh đẹp: “Đây là gì vậy?”

“Vòng chân.” Bách Thanh Lâm ôm chặt không buông, chóp mũi khẽ chạm vào gáy Chúc Kinh Nho, cảm nhận hơi ấm, chạm vào da thịt. Cảm giác tinh thần được vỗ về khiến anh càng thêm nghiện: “Làm đứt một sợi, đền em sợi mới.”

Nhớ tới sợi dây đỏ bị đối phương c.h.ịc.h tới đứt tối qua, Chúc Kinh Nho có chút không chống đỡ nổi. Hai người họ ban đầu một không chút kinh nghiệm tình trường, một chỉ có ít kinh nghiệm, đều không ngờ bản thân lại có thể quấn quýt đến mức này. Sống hơn ba mươi năm trên đời, lòng dạ trăm mối ngổn ngang, nhưng mối quan hệ giờ đây lại quá đỗi thân mật và gắn bó, đến mức chỉ cần ôm lấy nhau, ánh mắt thoạt chạm nhau là cảm thấy tim đập thình thịch, không khí nóng nực.

Chúc Kinh Nho vừa định đứng dậy thử đi lại, kết quả eo bị ôm chặt, Bách Thanh Lâm hoàn toàn không có ý định buông tay.

Chúc Kinh Nho: “Anh Bách, em muốn đi vệ sinh.”

“Ừ.”

Chúc Kinh Nho cười khẽ: “Chẳng lẽ anh định bế em đi sao?”

Tay Bách Thanh Lâm vẫn siết chặt, lòng bàn tay thỉnh thoảng xoa nhẹ vòng eo, phải mười mấy giây sau mới chịu buông ra. Anh hôn lên trán, lên đuôi mắt, lên má của Chúc Kinh Nho, nhéo nhẹ vành tai rồi mới cho phép y rời đi.

Chúc Kinh Nho nhìn Bách Thanh Lâm, cảm thấy như có thứ gì đó mềm mại cọ nhẹ trong lòng, chọc đúng điểm yếu của mình. Y không quay người rời đi ngay, ngược lại cúi người hôn lên trán anh.

Hôn xong còn cất tiếng trêu đùa, hệt như đang chòng ghẹo người quân tử: “Năm phút nữa hôn tiếp, đợi em.”

Bách Thanh Lâm ngồi trên ghế yên lặng dõi theo bóng lưng Chúc Kinh Nho. Anh rửa bát rồi phơi khô, mọi thứ đều đã ngăn nắp gọn gàng thì rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng. Bách Thanh Lâm liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, còn bốn mươi giây nữa.

Chúc Kinh Nho đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Những giọt nước thấm ướt khuôn mặt y, cả lông mi cũng ướt nhẹp, đôi môi sưng đỏ đến mức kỳ cục, vừa nhìn là biết do bị ai đó mút quá mức.

Y đang lấy khăn giấy lau mặt.

Thì cửa mở ra.

Chúc Kinh Nho bị Bách Thanh Lâm kéo vào lòng, nhịp thở trầm thấp cùng tiếng tim đập như đang nhắn nhủ.

Không muốn chờ thêm nữa.

.

Mặt lại bị cắn thêm vài cái, môi nếu không phải còn đau thì e là cũng khó thoát. Chúc Kinh Nho bị Bách Thanh Lâm đè trên sofa hôn cổ, không hề có ý định kháng cự. Cảm giác ngứa ngáy cùng những nụ hôn dịu dàng đến theo đúng kế hoạch, mềm mại, dễ chịu, xương cốt cũng mềm nhũn.

Hai người hôn nhau mười mấy phút thì Bách Thanh Lâm mới dừng lại. Anh ngồi trên sofa đeo kính không gọng đọc báo, mất khá nhiều thời gian để xem hết một trang.

Chúc Kinh Nho lại hiếu động không chịu ngồi yên, không chịu nằm yên trên sofa, cứ nhúc nhích, chỉ thoáng lơ là đã gác chân lên đùi Bách Thanh Lâm.

Bách Thanh Lâm cuộn tờ báo để sang một bên. Anh duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của Chúc Kinh Nho, đầu ngón tay chai sần xoa nhẹ. Đôi mắt đen thẳm ẩn chứa chút tối tăm, từ từ nhắm mắt lại như muốn che giấu điều gì.

Song, động tác vuốt ve mắt cá chân vẫn không ngừng.

Chúc Kinh Nho vắt tay ra sau gáy, vừa thư thái vừa tùy hứng, vô tình tì chân kia lên quai hàm của đối phương, mũi chân chạm nhẹ lên thái dương, hành động như trêu ghẹo tán tỉnh.

Yết hầu Bách Thanh Lâm chuyển động. Anh kìm nén, cố che giấu nét mặt hưởng thụ, không khí xung quanh nóng dần lên.

“Anh ơi anh.” Chúc Kinh Nho gọi anh như vậy, “Thật sự không thích khuyên ti sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.