🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã hạ cánh tại Nam Hải. Nhiệt độ đã ấm lên khá nhiều. Sau khi rời sân bay, trong lúc đứng chờ taxi, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của Chúc Kinh Nho. Y tò mò ngẩng đầu nhìn mây, định lên tiếng kêu Bách Thanh Lâm ngắm chung.

Điện thoại rung báo có tin nhắn mới. Bách Thanh Lâm tưởng Nhạc Xuyên nhắn tin báo chuyện liên quan đến quán cà phê nên mở máy lướt thoáng qua. Sau đó, ngón tay anh cứng đờ, đứng hình suốt mười giây.

Chúc Kinh Nho lười biếng duỗi người, ngửa đầu tắm nắng, hoàn toàn không biết gì cả.

Bách Thanh Lâm đọc tin nhắn Viên Dã gửi tới: Ông chủ Bách đừng giận, du lịch vui vẻ. Đính kèm là một bức ảnh: Khung cảnh phía sau là một con phố ở Đông Nam Á. Chúc Kinh Nho với khuôn mặt và dáng vẻ có phần non nớt đang ngồi trên chiếc xe máy bằng sắt, vẫy tay với ống kính. Không thấy rõ góc mặt trái của y. Có bóng dáng của bốn, năm người đang vặn cờ lê để sửa lốp xe.

“Anh muốn đưa em về đâu?” Chúc Kinh Nho lúc này đang đứng cạnh Bách Thanh Lâm, nghiêng đầu cười khẽ. Hai chiếc khuyên bạc bên tai trái cũng đung đưa thành hình vòng cung.

Bách Thanh Lâm lặng lẽ xóa tin nhắn, ngước mắt yên lặng nhìn nốt ruồi son ở khóe mắt Chúc Kinh Nho một lúc, cố gắng kìm nén h.am mu.ốn sờ n.ắn, vu.ốt ve nốt ruồi đó một cách thô bạo.

Chỉ nói hai chữ.

“Về nhà.”

.

Lần cuối bước chân vào nhà Bách Thanh Lâm là đêm hai người ngồi nói chuyện trên sofa rồi chia tay trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.

Nghĩ lại thì như chuyện đã xảy ra cách đây cả thế kỷ. Chúc Kinh Nho thản nhiên nhìn Bách Thanh Lâm cúi người lấy dép cho mình, sau khi thay dép thì ném bay chiếc balo đeo trên lưng.

Ngay sau đó, y lại bị đè vào khung cửa để hôn, có hai bàn tay to lớn bảo vệ sau gáy y nên mới không bị đụng đầu.

Vừa hôn vừa li.ếm, mút mát cho tới khi môi dưới tấy đỏ. Chúc Kinh Nho không nhịn được ngửa đầu ra sau để lấy hơi thì lại bị cắn yết hầu. Y chẳng còn cách nào khác ngoài việc né qua né lại, vùng vẫy làm bộ không cho hôn, nghiêng đầu sang bên vừa thở hổn hển vừa nói: “Nhẹ chút.”

Bách Thanh Lâm lại cắn lên cổ y: “Ừ.”

Chúc Kinh Nho cười thành tiếng: “Sao lại có người giống anh Bách nhỉ, thích sờ, thích hôn, còn thích cắn nữa.”

Trong phòng bật hệ thống sưởi rất nóng, hơi ấm lan từ không khí tới da thịt. Bách Thanh Lâm ngẩng lên hỏi: “Nóng không?”

“Nóng.” Chúc Kinh Nho ngoắc chân đóng cửa lại rồi bắt đầu vô tư cởi quần áo. Áo khoác dày và áo chống gió đều đã được cởi bỏ, bên trong chỉ còn một chiếc áo phông trắng. Khi sắp cởi đến quần thì bị Bách Thanh Lâm túm lấy tay.

Anh cũng không nói năng gì, chỉ vươn tay chậm rãi vén chiếc áo phông trắng lên, dùng ánh mắt mà mọi sinh vật giống đực đều quen thuộc, pha trộn giữa d.ục v.ọng và thăm dò.

Sợi dây đỏ ở eo rất mảnh, quấn quanh vị trí hơi hẹp ấy, tạo nên đường cong gợi cảm, một nửa buông thõng rủ xuống vùng hông, bất giác cám dỗ người ta siết chặt sợi dây đỏ, trải nghiệm cảm giác bạo dâm khi ghìm chặt vòng eo ấy rồi đưa đẩy.

Dây đỏ thắt vòng eo, sự trói buộc ấy đã thỏa mãn sự phóng túng bị kìm nén trong lòng Bách Thanh Lâm đến cực điểm về mặt thị giác. Anh phải thừa nhận rằng sau khi thoát khỏi sự kìm nén, dẫn người này trở về rồi trói buộc bên mình, cảm giác kích thích ấy càng khiến tinh thần anh đạt mức c.ực kh.oái.

Bách Thanh Lâm khẽ cụp mắt, đưa tay vuốt ve sợi dây đỏ kia, khẽ siết chặt lại, yết hầu nhấp nhô, giọng điệu bình thản: “Có đau không?”

“Không đau.” Chúc Kinh Nho gọi anh: “Em không buộc chặt đâu. Anh Bách.”

“Hửm?”

“Bây giờ có thể cởi quần chưa?” Chúc Kinh Nho trông rất đỗi vô tội, dường như chỉ đơn thuần muốn được mát mẻ.

Bách Thanh Lâm tháo kính rồi đứng dậy, đi lấy hộp thuốc. Anh tìm thấy băng dán cá nhân và thuốc mỡ bên trong hộp. Vừa ngẩng lên định quay lại thì trông thấy Chúc Kinh Nho đang nằm ngáp trên sofa như ở nhà mình với đôi chân trần trụi, áo phông trắng chỉ che được tới đùi.

Bách Thanh Lâm sững người năm giây mới hoàn hồn, đem treo gọn gàng hết những mảnh quần áo cởi ra bị vứt dưới đất. Không khí quả thực nóng nực. Anh đưa tay nới lỏng cổ áo, sau đó đi tới, quỳ xuống rồi nắm lấy cổ tay Chúc Kinh Nho.

Những chỗ khớp bị trầy da phải được bôi thuốc khử trùng. Bách Thanh Lâm cụp mắt nhìn xuống, trông có vẻ như đang rất tập trung nhưng đôi con ngươi thật ra lại chẳng có tiêu cự, có hơi thất thần.

Vì chân Chúc Kinh Nho đang mở rộng. Y nằm trên sofa, nhiều chuyển động nhỏ, mái tóc hất ra sau để lộ vầng trán trông càng xinh đẹp và thanh tú.

Đôi mắt ấy nhìn ai cũng chan chứa tình cảm, đuôi mắt mang vận đào hoa xếch lên, lộng lẫy như hoa văn đồng tử của mèo Ba Tư, vừa huyền bí khó lường vừa khiến người ta say đắm không rời.

Bách Thanh Lâm bôi thuốc rồi dán băng cá nhân, suốt quá trình đều tránh chạm mắt với Chúc Kinh Nho.

Chúc Kinh Nho vươn tay chạm lên yết hầu của anh: “Thuốc ngủ uống nhiều không tốt đâu.”

Các lọ thuốc được xếp gọn gàng trên bàn trà trong phòng khách.

Bách Thanh Lâm đứng thẳng dậy, sau đó cúi người nhéo nhẹ mặt Chúc Kinh Nho: “Sau này không uống nữa.” Nói xong rồi rời đi.

Chúc Kinh Nho ngước lên hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

“Đi tắm.” Bách Thanh Lâm ngoái đầu, nhìn thoáng qua chân của Chúc Kinh Nho, yết hầu không kìm được trượt xuống. Thế nhưng ngoài mặt anh vẫn không để lộ biểu cảm gì, chỉ vươn tay cầm lấy chiếc chăn trên sofa rồi đắp cho Chúc Kinh Nho.

Chúc Kinh Nho ngửi thấy mùi nước giặt cùng mùi trầm hương thoang thoảng. Đây là mùi hương thường thấy trên quần áo của Bách Thanh Lâm, rất thơm.

.

Tiếng nước tí tách, cửa phòng tắm mở hé, Chúc Kinh Nho trước giờ luôn không bằng lòng với sự cô đơn, bò dậy rồi đi chân trần dạo quanh. Ngoài phòng khách là ban công, quần áo treo ngoài đó trông rất quen mắt.

Chúc Kinh Nho đếm cẩn thận, bảy món, toàn đồ y từng mặc. Y vươn tay chạm lướt qua, thỏa mãn nhìn chúng lắc lư bay theo gió.

Cửa phòng làm việc không đóng. Đây là lần đầu Chúc Kinh Nho nhìn thấy nhiều bút, mực, giấy, nghiên đến thế. Hàng chồng hàng chồng giấy Tuyên được chất ngăn nắp trên giá, bút lông cũng được trưng bày trong tủ kính nguyên một mặt tường. Ngoài chiếc bàn gỗ lớn, trên nền nhà còn đặt một chậu thủy tùng[1].

Chúc Kinh Nho nhìn xuống mặt bàn, phát hiện bên cạnh nghiên mực có một tờ giấy nỉ, phía trên là hai mảnh tấm ảnh được dùng băng dính trong dán lại từng chút một. Là tấm ảnh bên bờ biển hôm ấy.

Hiện tại chúng khớp nhau hoàn hảo, từng tấc từng li đều được ghép nối nguyên vẹn, gần như không thể nhìn ra vết từng bị xé nát.

Chúc Kinh Nho mân mê đầu ngón tay, chiếc khuyên bạc trên tai khẽ đung đưa theo chuyển động. Y lẩm bẩm một mình: “Chết mất thôi.”

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Bách Thanh Lâm thay sang áo sơ mi cotton rồi bước ra ngoài. Hơi nước bám trên gương mặt, làn da trắng lạnh khiến nốt ruồi nhỏ càng thêm rõ nét. Anh liếc thoáng qua sofa nhưng không thấy Chúc Kinh Nho đâu, nghĩ một chút rồi quay sang phòng làm việc, đứng trước cửa lặng im nhìn y.

Chúc Kinh Nho ngồi ở bàn làm việc của anh, nghịch cây bút lông trong buồn chán. Ngón tay y xoay đi xoay lại cây bút, đôi chân đung đưa nhẹ nhàng. Nghe thấy tiếng động, y ngẩng lên, nháy mắt với Bách Thanh Lâm. Đôi mắt cười cong cong trông thật xinh đẹp, ánh nắng chiếu lên người y từ khung cửa sổ sát sàn bên cạnh khiến ngay cả hàng mi cũng ánh lên màu vàng óng.

Bách Thanh Lâm không thể diễn tả thành lời khung cảnh lúc này. Mực, bút, giấy, nghiên – luyện viết, mô phỏng chữ thư pháp là quy củ do cha mẹ đặt ra, cũng là thói quen.

Họ dùng nó để rèn Bách Thanh Lâm phải tĩnh tâm.

Nhưng giờ đây, Chúc Kinh Nho ngồi nghênh ngang ở chiếc bàn mà anh vẫn thường cúi đầu viết chữ đã phá vỡ hoàn toàn những điều ấy. Bách Thanh Lâm chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng đến thế nhịp đập trái tim mình, như thể ngày xuân rực rỡ này chợt ngưng đọng thành vĩnh cửu.

Đôi chân lắc lư kéo theo cả chiếc bóng kia trắng muốt và mảnh khảnh, mắt cá chân có thể bị tóm lấy bất cứ lúc nào.

Bách Thanh Lâm bước tới gần Chúc Kinh Nho, mỗi bước đều như đặt chân vào một thế giới khác. Nửa đời trước cảm xúc nhạt nhòa tới mức thiếu hụt, anh chưa từng được gặp một người đẹp vượt ngoài khuôn phép như thế, vậy nên đáng đời anh bị quyến rũ rồi chìm sâu.

Anh đi tới trước mặt Chúc Kinh Nho, vẫn chỉ vuốt ve gò má y một cách đầy kiềm chế. Mân mê một lúc, tiếng thở trở nên nặng nề hơn, cơn thèm thuốc trỗi dậy, vừa hay bên cạnh bàn làm việc có đặt điếu thuốc anh mới hút cách đây không lâu.

Mùi thuốc lá khác với mùi trầm hương. Nó đắng chát hơn, hăng hơn, mang theo sự xâm lấn nồng nặc.

Bách Thanh Lâm hé miệng ngậm lấy điếu thuốc đó, ánh mắt khẽ ra hiệu với Chúc Kinh Nho, khoảng cách giữa hai hàng lông mày cũng dần tan biến.

Chúc Kinh Nho cũng nhìn anh chằm chằm: “Chân anh Bách dài quá.”

Bách Thanh Lâm: “Đụng vào những thứ gì rồi?”

Chúc Kinh Nho bị sặc khiến cổ họng vừa nghẹn vừa ngứa. Y ôm cổ Bách Thanh Lâm như muốn cầu xin tha thứ, thủ thỉ: “Sao dữ thế?”

Bách Thanh Lâm không đáp.

Chúc Kinh Nho cố tình giật lấy điếu thuốc Bách Thanh Lâm vừa hút, trao đổi nước bọt với đầu thuốc lá ẩm ướt. Y vừa ngậm điếu thuốc vừa thuận thế định cởi chiếc áo phông trắng cuối cùng trên người, nhưng vừa chạm tới eo thì đã bị Bách Thanh Lâm giữ chặt lấy tay.

“Em đi tắm.” Chúc Kinh Nho cố tỏ vẻ vô tội: “Không thể cởi quần áo ở đây sao?”

Đầu ngón tay Bách Thanh Lâm nóng rực, biểu cảm không lời nào có thể diễn tả. Anh cố đè nén một thứ h.am mu.ốn, khiến anh phải cúi mắt và tránh tầm nhìn.

Chúc Kinh Nho bật cười thành tiếng, thong thả lướt qua bên cạnh Bách Thanh Lâm, tiện trả lại anh điếu thuốc. Khoảnh khắc ngón tay khẽ cọ vào nhau, giọng y rất vui vẻ: “Em thích anh hung dữ vậy đó.”

Mắt Bách Thanh Lâm không còn tiêu cự, hàng lông mày nhíu chặt theo thói quen khi hút thuốc. Kìm nén quá lâu khiến h.am mu.ốn ngày càng mạnh mẽ và không thể giải tỏa, cần người khác tới thỏa mãn nó.

Tiếng nước chảy ồn ào, Bách Thanh Lâm không kìm được mà liếc mắt qua đó. Hành động nuốt nước bọt sau đó không thể giấu giếm, khói thuốc thoát từ mũi tản ra trong không khí.

Chúc Kinh Nho không đóng cửa, đứng trong phòng tắm, lồng ngực phập phồng, động tác chậm rãi. Hình xăm trên cổ tay cũng đưa lên theo chuyển động bàn tay. Ngọc Quan âm dính nước tạo thành dòng nước nhỏ lăn tăn chảy xuống.

Cơ bắp cân đối đầy quyến rũ, xương bướm xinh đẹp, đường sống lưng khiến người ta suy nghĩ miên man, rất thích hợp để giày vò. Nơi nhiều thịt nhất là bờ mông. Phía trên bị nước nóng hun đỏ, đầu ng.ực cũng đỏ ửng, khuôn mặt đa tình tới cùng cực kia mờ đi trong làn nước nóng.

Tắm xong, Chúc Kinh Nho nghiêng đầu nhìn về phía Bách Thanh Lâm, ánh mắt họ trong vô thức dính chặt lấy nhau.

Một lúc sau, y vươn tay tắt vòi nước rồi đứng ở vị trí rất gần Bách Thanh Lâm. Bỗng, y chống hai tay rồi hôn khẽ lên lớp cửa kính, chỉ phớt nhẹ, như thể đang hôn lên khuôn mặt người đàn ông đứng ngoài cánh cửa kia.

Nước ướt tràn khắp các viên gạch lát. Bách Thanh Lâm dụi mạnh đầu thuốc lá, rồi đặt gạt tàn lên chỗ cao. Anh tiến vào như đã được trút bỏ gánh nặng, bế bổng Chúc Kinh Nho như bế một đứa trẻ rồi đặt y ngồi trên bồn rửa mặt.

Mặt đá lát chạm vào mông lạnh tới mức khiến đùi Chúc Kinh Nho run nhẹ. Rất nhanh, gáy y đã bị đè chặt, đón nhận một nụ hôn ướt át, nóng bỏng và dữ dội. h.am mu.ốn trào dâng ẩn trong đầu lưỡi đang cậy mở đôi môi. Mút mát và quấn quýt là chưa đủ, những cái cắn gần mức thô bạo, như chỉ muốn cướp hết không khí của y.

Ngón tay Chúc Kinh Nho cào nhẹ lên lưng Bách Thanh Lâm. Y bị hôn tới khi hổn hển gần như ngạt thở mới được thả ra.

Chẳng mấy chốc, chiếc giường lớn màu xám trong phòng ngủ đã bị đè nhăn nhúm. Đuôi tóc Chúc Kinh Nho ướt nước, sợi dây đen với mảnh ngọc Quan âm đeo trên cổ cũng vắt sang bên, đôi mắt ửng đỏ vì bị hôn. Y bị Bách Thanh Lâm bóp cổ, lực tay anh rất mạnh, có phần dữ tợn. Cơ thể y dần dần lún sâu, nằm hoàn toàn trên giường, mặc người khác giày vò, y còn liều lĩnh thử giãy giụa một chút.

Bách Thanh Lâm cúi người kiểm tra đôi môi sưng tấy vì hôn quá nhiều của Chúc Kinh Nho, một ít nước bọt trong suốt từ từ tràn ra từ khóe miệng. Anh giống như đang chiêm ngưỡng tác phẩm hoàn mỹ do chính mình sáng tạo, càng nhìn mắt anh càng tối lại, đầu ngón tay càng mạnh hơn.

Ngực Chúc Kinh Nho run lên vì thiếu oxy trong thời gian ngắn, tóc tai bù xù dính bết lên làn da trắng nõn.

Trong lòng Bách Thanh Lâm xuất hiện một cảm giác thỏa mãn méo mó trước nay chưa từng có. Anh từ từ nới lỏng tay, hôn lên trán Chúc Kinh Nho như để vỗ về. Mảnh ngọc Quan âm nhìn thấy qua khóe mắt mang ý nghĩa giống như sợi dây đỏ quanh eo, để xua đuổi tà ma và bảo vệ bình an.

Thế nhưng, người đeo nó lại chẳng ngoan ngoãn tẹo nào. Chúc Kinh Nho cố tình hỏi: “Anh Bách… giận em lúc trước đột ngột bỏ đi, hay là giận chuyện người cũ?”

Bách Thanh Lâm không muốn trả lời câu hỏi về chủ đề nhạy cảm này. Anh im lặng chạm lên ngọc Quan âm, đầu ngón tay với những nốt chai sần cũng theo đó lướt trên xương quai xanh của Chúc Kinh Nho. Đầu ngự.c ửng đỏ của y đã dựng đứng vì nóng.

“Em đoán… Á… Đau…” Tiếng rên rỉ nghẹn ngào của Chúc Kinh Nho vang lên rõ ràng. Trong nhận thức của y, Bách Thanh Lâm là người quá đỗi nghiêm túc và lạnh lùng, sợ rằng đến cả phim s.e.x anh cũng chưa từng xem, dù có lên giường cũng không thể làm gì đặc sắc.

Thế nhưng thực tế đã chứng minh sự thông minh và lý trí của người đàn ông này, dù có làm gì thì anh cũng có thể tự học thành tài.

Kéo chiếc áo phông trắng lên tới xương quai xanh, lòng bàn tay nóng rực bao phủ nửa bên ngực của Chúc Kinh Nho, từ những vuốt ve nhẹ nhàng lúc đầu tới miết xoa giày vò sau đó, chỉ bỏ sót lại mình đầu ti.

Bách Thanh Lâm vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đầy khắc chế, dường như cũng rất tò mò về nơi đó. Anh vươn tay, khẽ dùng chút lực, bụng ngón tay miết lấy đầu ti, càng lúc càng hào hứng. Đôi mắt anh tối lại. Nhân lúc Chúc Kinh Nho đang hít thở, anh bỗng cúi xuống hôn lên đó, gần như rúc đầu vào, đầu lưỡi nút nhẹ như đang hút sữa.

Đùi Chúc Kinh Nho rung lên, cảm giác da đầu tê dại thật lạ lẫm, cảm giác ngứa ngáy râm ran đã lan tới tận các đầu mút dây thần kinh. Đầu ti y đang bị ngậm lấy, bị khoang miệng nóng rực li.ếm cắn.

Bách Thanh Lâm mút một lúc có lẽ cũng đã thỏa mãn. Anh từ tốn phủ nhận với chất giọng khàn như thể vừa rồi chưa làm gì cả: “Không phải.”

Chúc Kinh Nho lại nhất định muốn cạy mở miệng bình hồ lô bịt kín này, cố ý hỏi: “Vậy vì sao?”

Bách Thanh Lâm không thể nhìn thẳng vào mắt Chúc Kinh Nho vì làm vậy dễ khiến lý trí anh mất kiểm soát. Anh trở tay lật người Chúc Kinh Nho lại, khiến y giống hệt một chú cún con nằm sấp, cổ và eo được cột bởi hai sợi dây, phần lưng trần trụi hoàn toàn.

Bách Thanh Lâm chạm vào đùi Chúc Kinh Nho, khiến cơ thể y khẽ run lên. Lúc y quay đầu lại định xem thử Bách Thanh Lâm đang làm gì thì mông bị đét một cái rất mạnh, là đánh thật.

Dấu bàn tay hằn trên mông, gợi cảm mà dâ.m d.ục.

“Ghen.” Bách Thanh Lâm trả lời Chúc Kinh Nho với chỉ một chữ. Tính cách lầm lì ít nói tới mức hiếm khi mở miệng, còn rất nhiều lời muốn nói nhưng vẫn giấu kín. Anh không thể kiềm chế bản thân mà chơi đùa với nơi đó của Chúc Kinh Nho, lúc đánh, lúc giày vò, lúc lại nhéo mạnh.

Bách Thanh Lâm dường như đang trút hết những h.am mu.ốn không thể phơi bày, khó kìm nén của mình, lần sau còn mạnh hơn lần trước, vì tức giận nên khó tránh ra tay càng mạnh hơn. Giọng nói anh mang theo khói thuốc trộn lẫn hơi thở nóng bỏng, đánh xong mới chậm rãi hỏi: “Em đau không?”

Chúc Kinh Nho không trả lời được, mồ hôi rịn trên trán vì toàn thân bứt rứt. Y vừa đau vừa sướng, sự đối lập giữa tinh thần và thể xác kích thích đến mức khiến đầu óc y quay cuồng. Cổ họng y như nghẹn lại, chỉ có thể thở dốc đứt quãng.

Bách Thanh Lâm khép mắt lại, vẫn còn chưa hài lòng. Anh nhéo gáy Chúc Kinh Nho, hoàn toàn nắm quyền kiểm soát mọi hành động của người kia. Anh cúi xuống, tiếp tục hôn lên vết sẹo nơi xương bướm. Chỉ khi làn da kề sát bên nhau, anh mới gần như được thỏa mãn. Những cảm xúc bên bờ giới hạn đã phá tan lý trí của anh, tuyệt đối không cho phép Chúc Kinh Nho muốn đến thì đến, càng không cho phép y rời đi lần nữa.

Trên gương mặt Bách Thanh Lâm vẫn không một chút biểu cảm. Hơi thở nóng ẩm của anh phả bên tai y, hòa lẫn với mùi thuốc lá.

Bàn tay túm lấy ga giường siết chặt, đùi Chúc Kinh Nho không kiềm chế được mà cựa quậy. Y nghe thấy tiếng thở gấp đầy đè nén của Bách Thanh Lâm, bị anh đánh mông, đón nhận những vuốt ve run rẩy đi cùng cảm giác vành tai bị gặm cắn. Y giãy giụa, dễ dàng đạt tới mức c.ực kh.oái, bên dưới cứ thế xuất tinh.

Bách Thanh Lâm không nói năng gì, muốn tách mở hai chân y.

Chúc Kinh Nho khép chặt hai đùi lại để che giấu. Y bật khóc giữa những dư âm của cơn cự.c kh.oái, hét lên như cầu xin: “Anh Bách… Đừng…”

Yết hầu Bách Thanh Lâm khẽ chuyển động. Giọng anh đều đều, rất thong thả: “Dạng chân ra.”

Chúc Kinh Nho nằm úp sấp trên giường, toàn thân trần trụi. Đôi tai từng đeo khuyên bạc ửng đỏ thấy rõ, ga trải giường bị y vò nhàu nhĩ.

Không khí nồng mùi t*.nh d*.ch. Chúc Kinh Nho hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, càng hiếm khi yếu thế trước mặt Bách Thanh Lâm. Ngay cả khi làm bộ yếu đuối thì y cũng rất điêu luyện, trong lòng nắm rõ nên thả thính như nào, nên phóng đãng ra sao.

Nào ngờ miệng có lẳng lơ tới mức nào cũng không bằng cơ thể thành thật.

Chúc Kinh Nho cứ nghĩ đến việc Bách Thanh Lâm vừa dùng tay tét mông mình hơn chục lần là lại thấy hưng phấn một cách khó hiểu. Y nuốt nước bọt, hơi thở dồn dập, ngẩng đầu lên thử thăm dò mà quay lại nhìn người đàn ông phía sau. Ánh mắt y dán chặt đầy mập mờ, môi khẽ hé hổn hển thở, rõ ràng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau khi đạt đỉnh.

“Để anh xem.” Bách Thanh Lâm chăm chú nhìn nốt ruồi son ở đuôi mắt y, dần dần có chút mất tập trung.

Ba chữ ấy vang lên rõ ràng bên tai, không phải “Anh muốn xem”, mà là “Để anh xem”, cương quyết đến mức người khác không thể không vâng theo.

Sau cùng, hai chân của Chúc Kinh Nho vẫn bị Bách Thanh Lâm tách mở.

Không thô bạo như trong tưởng tượng, ngược lại y nhận được một nụ hôn ấm nóng, khẽ khàng và rất đỗi dịu dàng, như chiếc lông vũ mềm mại lướt qua đùi y.

Vì Bách Thanh Lâm trông thấy vết sẹo cũ mờ mờ ở háng của Chúc Kinh Nho. Những bồn chồn và nôn nóng pha lẫn d.ục v.ọng dần lắng xuống. Lớp vảy nâu đã tồn tại nhiều năm, thế nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được vết thương khi ấy sâu và đau tới nhường nào.

Chúc Kinh Nho ngẩn người vài giây rồi mới nhớ ra: “Xấu lắm sao?”

“Không xấu.” Bách Thanh Lâm vươn tay bế nhấc Chúc Kinh Nho lên khỏi giường, khóa chặt y trong vòng tay anh. Anh nhắm mắt lại, dụi chóp mũi vào cổ Chúc Kinh Nho, để hơi thở nóng rực phả vào làn da gần trong gang tấc.

“Anh Bách đang dỗ em sao?” Chúc Kinh Nho khẽ cười, hỏi anh.

Bách Thanh Lâm hôn lên tóc Chúc Kinh Nho, trả lời với giọng trầm thấp: “Đang nghĩ nên tiếp tục dữ với em như nào.”

“Em nghe lời thì anh Bách không dữ nổi đâu. Biết thế vừa nãy em đã khép chặt chân hơn…” Lời còn chưa dứt, Bách Thanh Lâm âm thầm nhéo eo Chúc Kinh Nho, cổ tay có hình xăm hoa phượng khẽ run lên.

Chúc Kinh Nho cắn lên yết hầu của Bách Thanh Lâm. d.ục v.ọng cũng giống như tình yêu, chẳng có gì là y không dám bày tỏ, muốn là sẽ tự đòi lấy.

Có gã đàn ông nào lại không khát khao được làm người dẫn dắt đối phương khi trên giường, h.am mu.ốn chinh phục Bách Thanh Lâm của y cũng lớn vô cùng.

Bờ mông hằn dấu bàn tay dễ dàng đè lên vị trí dưới eo của anh.

Chúc Kinh Nho ngồi trong lòng Bách Thanh Lâm, dựa sát vào người anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, anh có thủ dâm không?” Cách xưng hô bỏ đi tên họ mang tới một niềm kh.oái c.ảm trái luân thường rất khó tả, đặc biệt kích thích thính giác.

“Em biết mà.” Bàn tay của Bách Thanh Lâm vuốt ve từ eo dọc theo cột sống lên tới gáy của Chúc Kinh Nho. Mảnh ngọc Quan âm treo trên sợi dây đen vốn nên mang tính thiêng liêng, nhưng lúc này đây lại vô cùng kiều diễm.

Chúc Kinh Nho: “Sao em lại biết?”

Bách Thanh Lâm nhéo cổ Chúc Kinh Nho, không đáp.

Đau. Chúc Kinh Nho bị bao vây bởi cảm giác áp bức, nhớ lại hai lần xem video giám sát chiếu lại, cái đêm hôn lên chân cũng như lần sau khi mở tủ quần áo. Bách Thanh Lâm dường như đều liếc mắt về hướng trần nhà, mọi thứ rất hiển nhiên.

Chúc Kinh Nho không cưỡng lại được, hôn lên phần cằm lởm chởm râu của Bách Thanh Lâm, bị cọ vào khiến y ngứa ngáy đến tận xương tủy. Giở trò rồi bị tóm, cả thể xác và tinh thần y đều thấy phấn khích lạ thường, nóng lòng mong ngóng được đối xử thô bạo hơn.

Chúc Kinh Nho nói tiếp: “Em thấy hôm đó anh ngửi quần áo em rồi dùng chúng để thủ dâm…”

“Ừ.” Bách Thanh Lâm tỏ ra điềm tĩnh, tay lặng lẽ mò tới bụng dưới của Chúc Kinh Nho một cách rất tự nhiên, chẳng hề có ý che giấu, thậm chí còn muốn luồn xuống dưới.

Chúc Kinh Nho thở dốc, cơ thể run rẩy nhưng không quên trêu chọc: “Hội chứng khao khát da thịt… có phải khó chịu lắm không?”

Bách Thanh Lâm không bất ngờ khi Chúc Kinh Nho biết chuyện. Bởi những vuốt ve, những nụ hôn và những đụng chạm bệnh hoạn của anh hoàn toàn khác với người bình thường. Trước đây anh đè nén quá mức khiến hội chứng sau khi chạm mức giới hạn, bộc phát trở lại ở mức nghiêm trọng.

Giọng Bách Thanh Lâm rất trầm, bình tĩnh đáp rằng cũng có chút khó chịu. Sau đó anh ôm lấy Chúc Kinh Nho vừa hôn vừa cắn, hơi thở dồn dập, cố gắng kiềm chế lý trí của bản thân để đưa ra kết luận, nhưng lời thẳng thừng có phần thô tục lại bất ngờ thốt khỏi miệng.

“Chuyên gia nói không thể rời xa người khác.”

“Giống như mắc chứng cuồng tì.nh d.ục vậy.”

.

Một giờ chiều.

Ánh nắng không xuyên vào được phòng ngủ, rèm cửa kéo kín khiến bên trong lờ mờ sáng tối. Trong không khí vang lên tiếng thở dốc đầy kìm nén của đàn ông, mỗi lần hít vào lại mang theo chút nghẹn ngào, nghe vừa đáng thương lại vừa khi.êu g.ợi. Tiếng m.út mát dính dớp và mờ ám vang lên cùng với âm thanh ga trải giường bị kéo căng.

Lưng Chúc Kinh Nho đẫm mồ hôi. Y nằm úp sấp trên chiếc giường xa lạ, điều quen thuộc duy nhất là người đàn ông ở phía sau đang ôm y. Gáy y vẫn bị tay anh bóp chặt, bộ phận yếu ớt nhất của động vật có vú bị giam cầm từ phía sau. Lòng bàn tay của Bách Thanh Lâm nóng rực, h.am mu.ốn kiểm soát được bộc lộ rất chi tiết.

Ngay cả khi trên giường thì nét mặt của Bách Thanh Lâm vẫn được kiểm soát và kiềm chế, thoạt nhìn giống như không có h.am mu.ốn hay nhu cầu gì, đúng chuẩn lãnh cảm. Thế nhưng thực tế yết hầu anh lại không ngừng nhấp nhô theo từng cái nuốt. Anh nheo mắt, khẽ cọ chóp mũi lên tóc Chúc Kinh Nho, để thứ d.ục v.ọng méo mó của mình từng chút từng chút lấp đầy những khoảng trống và giải tỏa cơn đói khát.

Tại khu vực riêng tư bí mật nhất có thể làm bất kỳ điều khác thường nào.

Chúc Kinh Nho cảm thấy bản thân giống như đã bị một con thú dữ to lớn kéo về hang ổ. Sự chiếm hữu và h.am mu.ốn kiểm soát từ đối phương quá đỗi mãnh liệt, đến mức chỉ cần tự ý động đậy đùi một chút cũng bị đánh, dấu tay hằn rõ trên mông. Lạ lùng thay, y lại cảm thấy mới lạ và phấn khích, không kiểm soát được sự hưng phấn mà luôn miệng rì rầm không biết sống chết: “Anh Bách, anh muốn chơi em tới chết sao. Anh làm vậy với em…”

Tiếng thở nặng nề của người đàn ông phía sau khiến da đầu Chúc Kinh Nho tê dại. Bàn tay bóp cổ y càng mạnh thêm, anh đang hưởng thụ cảm giác khi Chúc Kinh Nho ngạt thở vì mình.

Bách Thanh Lâm ở trên giường không nói năng gì. Anh dùng đầu ngón tay ở bàn tay còn lại vuốt từ sống lưng xuống tới hõm eo, vuốt xuống sâu thật sâu, như thể đang khám phá kho báu thuộc về mình. Có thể đùa nghịch, cũng có thể tiến sâu vào trong, chẳng gì là không được.

Chúc Kinh Nho run rẩy kẹp chặt hai chân lại, nhưng lại bị giật nhẹ tóc. Cảm giác đau nhói và nguy hiểm đồng thời ập tới. Bách Thanh Lâm cởi bỏ lớp quần áo che chắn cuối cùng trên người y – chiếc áo phông trắng kia nằm nhăn nhúm ở góc cuối giường.

Bách Thanh Lâm bế bổng Chúc Kinh Nho lên, gương mặt lạnh lùng nho nhã thoáng hiện nét d.ục v.ọng khó miêu tả. D.ư*.ng v*.t anh cương cứng vì người kia đã hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay mình, bị giam giữ, bị khống chế, cảm giác trọn vẹn và thỏa mãn đến chết người tràn ngập khắp các dây thần kinh.

Chúc Kinh Nho hiện tại đã không còn nói nổi. Y bị nhấn cổ hôn, môi răng va chạm mang theo chút vị sắt nhàn nhạt. Đầu óc y như bị sốt, nước bọt ướt át và nóng bỏng kích thích bản năng thú tính của giới đực, thứ d.ục v.ọng nguyên thủy và phóng túng không ngừng chảy trong huyết quản. Bách Thanh Lâm cắn môi y, hút lấy lưỡi y, gần như thọc vào sâu trong họng, dường như muốn nuốt trọn hơi thở của y, ăn tươi nuốt sống y.

Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt. Bàn tay vuốt ve toàn bộ cơ thể một cách gợi tình, từ núm vú tới bụng, rồi đến hõm eo. Cắn mút dường như cũng không thể đã ghiền, những đợt sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến với họ, lý trí hoàn toàn tan biến.

Chúc Kinh Nho ngồi trên đùi Bách Thanh Lâm, nhìn người đàn ông kia vẫn mặc sơ-mi chỉnh tề, đứng đắn. Gương mặt anh lạnh nhạt nhưng trong đôi đồng tử đen thẫm chỉ toàn là y. Mông y đè trên d.ư*.ng v*.t rõ ràng đã cương cứng, chiếc eo đeo dây đỏ cũng bị tay Bách Thanh Lâm bóp chặt.

“Anh Bách…” Khóe mắt Chúc Kinh Nho nhòe nước, không kiềm chế được mà nhắm chặt lại, vì Bách Thanh Lâm đang cắn ngực y. Đầu ti gần như bị kéo ra. Anh li.ếm xong lại mút nhẹ, như thế muốn mút ra sữa.

Rãnh mông của Chúc Kinh Nho vẫn đang cọ xát với đỉnh d.ư*.ng v*.t. Y thậm chí còn cảm thấy được nó đang to hơn vì kích thích, cảm giác ngứa ngáy khiến mông y khẽ rung lên.

Bách Thanh Lâm nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm. Sau khi kiểm soát hơi thở có phần gấp gáp của mình, anh dùng giọng ra lệnh, âm cuối thật dịu dàng nhưng giọng điệu lại không cho phép cãi lại: “Kinh Nho, không được rung.”

Chúc Kinh Nho về căn bản chẳng thể nào kiểm soát được phản ứng si.nh l.ý của cơ thể. Y nức nở, lồng ngực phập phồng. Sau hơi thở dốc khó kìm nén, y bỗng mở to mắt, ngửa chiếc cổ yếu ớt và rên rỉ: “Đau…”

Không biết từ lúc nào chai gel bôi trơn mở nắp đã được đặt trước lối vào, trộn lẫn cùng t*.nh d*.ch màu trắng sữa mà Chúc Kinh Nho vừa bắn ra trước đó. Những ngón tay của Bách Thanh Lâm đều có vết chai mỏng, rất mạnh mẽ cũng phần khớp ngón dày và những ngón tay thon dài, linh hoạt. Trước đây anh dùng tay kiểm soát bút lông viết chữ, nhưng chữ Lệ hay chữ Khải cũng vậy thôi, không thích bằng viết Chúc Kinh Nho.

Ngón tay dài nhất kia cọ qua cửa động của Chúc Kinh Nho như chuồn chuồn lướt nước, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiến quân thần tốc. Sự ác nghiệt trong tính cách của Bách Thanh Lâm được giải phóng hoàn toàn. Ngón tay anh đâm rút từ nông đến sâu, được bao bọc bởi nơi chật chội và ẩm ướt kia, không tự chủ được mà mạnh tay hơn, muốn khuấy đảo và chơi đùa nơi đó một cách gần như thô bạo.

Chúc Kinh Nho chưa từng làm tình nên không biết cảm giác đạt đỉnh qua tuyến tiền liệt là như thế nào. Lúc này đây, y mở to mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm đôi mắt mờ đục của Bách Thanh Lâm, đầu mút thần kinh bị kích thích khiến da đầu tê dại. Một ngón biến thành hai, những chuyển động có phần thô sơ ấy lại mang cho y cảm giác sung sướng khó giải thích.

Bị ngón tay xâm phạm, bị ánh mắt của người đàn ông kia cưỡng bức, Chúc Kinh Nho vừa tận hưởng vừa như bị tra tấn.

Khi đầu ngón tay chạm vào tuyến tiền liệt, Chúc Kinh Nho không kiểm soát được mà vùng vẫy, vặn vẹo. Cổ họng bật ra tiếng nghẹn ngào chực khóc, như cầu xin muốn thoát khỏi đùi Bách Thanh Lâm. Thế nhưng hoàn toàn vô vọng, cơ thể y đã bị Bách Thanh Lâm khống chế chặt chẽ. Hơi thở nóng rực pha lẫn mùi thuốc lá phả ra theo từng lời nói.

Bách Thanh Lâm tiếp tục dùng sức chơi đùa mạnh bạo với nơi đang mút chặt ngón tay mình. Ngoài mặt anh vẫn rất bình thản, nhưng d.ư*.ng v*.t hưng phấn cùng đường gân xanh đã bán đứng chủ nhân chúng.

“… Không sâu thêm được nữa… Em chịu không nổi… Anh Bách…” Chúc Kinh Nho run rẩy cầu xin. Y vùng vẫy, vặn vẹo trên đùi Bách Thanh Lâm, vô tình lại cọ sát vào thứ hung khí dữ tợn hoàn toàn không phù hợp với chủ nhân nó. Mông y thít chặt, cả người đẫm mồ hôi.

Hành vi của Bách Thanh Lâm không còn chút nào kiêng dè, hoàn toàn buông thả theo những d.ục v.ọng đen tối nhất trong lòng mình. Anh thật sự không thể xem là người tốt. Thô bạo, mạnh tay, bóp cổ, đánh mông, tất cả những điều đó anh đều muốn làm với Chúc Kinh Nho.

Muốn thấy y khóc, muốn thấy y kêu gào, muốn khiến y giãy giụa nhưng sẽ không thả y ra.

Nước mắt của Chúc Kinh Nho đã rơi. Bách Thanh Lâm dịu dàng lấy tay còn lại lau nước mắt giúp y, sau đó hôn nhẹ lên má y, hỏi với chất giọng khàn đặc.

“Anh có thể tiếp tục chơi em không, Kinh Nho.”

Chúc Kinh Nho bị ngón tay anh đâm chọc tới không chịu nổi. Y run rẩy, phản ứng đầu tiên là lắc đầu nhưng rồi bị đánh mông một cái mới chậm chạp đổi thành gật đầu.

Tiếng nức nở bị nuốt lấy, một nụ hôn thật sâu và dính dớp, đầu lưỡi cũng bị mút cắn, nước bọt vừa tiết ra đã bị cướp đi.

Chúc Kinh Nho mơ hồ nhìn thấy đường gân xanh gồ lên trên chiếc cổ trắng lạnh của Bách Thanh Lâm, những đường dữ tợn và thô kệch.

Đầu óc y trống rỗng, một lần nữa đạt đỉnh. Dòng t*.nh d*.ch trắng sữa bắn vào bụng Bách Thanh Lâm. Người Chúc Kinh Nho rũ xuống, hơi thở hổn hển, còn chưa tỉnh táo, hoàn toàn để mặc cho Bách Thanh Lâm muốn làm gì thì làm.

Sau đó, y một lần nữa bị Bách Thanh Lâm đè xuống trong tư thế nằm sấp. Hơi thở của Bách Thanh Lâm phả vào sau gáy, rồi anh li.ếm cằm một đường đi xuống. Rất nhanh, trên xương cụt của Chúc Kinh Nho xuất hiện những dấu hôn và dấu răng đỏ rực, trông vừa d.âm đã.ng vừa gợi cảm, như thể đang vẽ tranh trên đôi xương bướm run rẩy của Chúc Kinh Nho.

Nét mặt Bách Thanh Lâm có chút kỳ lạ. Chẳng cần được đồng ý, hai chân của Chúc Kinh Nho đã bị anh nhấc lên rồi tách thành hình chữ M. Anh vừa cắn vừa li.ếm, mặc sức để lại dấu vết gợi tình ở đùi trong của Chúc Kinh Nho.

Chúc Kinh Nho bị li.ếm tới cương cứng. Y đã bắn hai lần, sung sướng đến mức tất cả xương cốt trong người đều mềm nhũn. Y giống như đang ngâm mình trong làn nước tì.nh d.ục, nóng lòng muốn được tiếp tục chìm đắm trong đó.

Tiếng rên rỉ cũng tiếng thở hổn hển chưa từng đứt đoạn. Chúc Kinh Nho không nhịn được, kẹp chặt hai đùi lại: “Đừng… Ngứa lắm.”

Mọi bộ phận trên cơ thể đều bị lộ ra, phơi bày hoàn toàn trước mặt người đàn ông.

Tiếng cười của Bách Thanh Lâm rất khẽ, hơi thở nóng rực phả vào nơi nhạy cảm. Sau khi cắn vào phần thịt mềm bên đùi trong, môi anh từ từ di chuyển ra xa. Anh nắm lấy mắt cá nhân của Chúc Kinh Nho, đặt một nụ hôn lên đó.

Chúc Kinh Nho còn tưởng mình tạm thời đã thoát được một kiếp, bèn nhắm mặt nghỉ ngơi trên ga giường, thở nhẹ từng nhịp. Thế nhưng chưa đầy mười giây sau, toàn thân y run rẩy, quằn quại như sắp nghẹn thở. Y ngửa cổ ra sau cố đớp từng ngụm không khí như con thú sắp chết đuối. Nước mắt dần thấm ướt ga giường, bàn tay siết chặt thành vô số nếp nhăn.

Bách Thanh Lâm thọc vào trong nơi đó – vùng đất bí ẩn được ngón tay và gel bôi trơn nới rộng mà trở nên ướt át, đang chuyển động theo chuyển động của hông anh – một cách thô bạo. Một tay anh bóp gáy Chúc Kinh Nho, tay còn lại siết chặt sợi dây đỏ quấn quanh eo y. Anh đeo bao cao su, nhịp đâm đầu đã vào một nửa.

Tai Chúc Kinh Nho ù đi, nước bọt trong suốt không ngừng chảy ra từ khóe miệng. Trông y run rẩy đầy hốt hoảng. Tiếng “phoẹt” của gel bôi trơn được tiếp tục đổ ra kèm theo tiếng thở dốc đầy đè nén của  Bách Thanh Lâm dần càng rõ ràng hơn.

Anh rút đẩy chậm rãi, từ chật vật đến dần dần có thể tiến vào trơn tru. Chúc Kinh Nho từ cảm giác căng đau lúc đầu, về sau dần thấy thoải mái lạ thường, cảm giác tê dại lan tới các khe xương.

Bách Thanh Lâm rất mạnh mẽ, khác biệt hoàn toàn so với khuôn mặt nhã nhặn, bình thản của anh. Lực giã dưới hàng vô cùng tàn bạo, nhưng cũng đã bắt đầu kiềm chế ít nhiều. Cũng là trải nghiệm tì.nh d.ục xa lạ đối với anh, nhưng cảm giác sảng khoái như có một ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi cả lý trí.

Bách Thanh Lâm liên tục đâm vào nơi sâu nhất, vừa nhanh vừa hung bạo. Nghe thấy tiếng khóc và tiếng thở hổn hển của Chúc Kinh Nho, anh thỏa mãn cúi xuống hôn lên tai y.

Sau đó, anh bóp chặt cổ y, dùng sức c.h.ị.c.h mạnh hơn. Cùng lúc đó, anh cũng thít chặt sợi dây đỏ quanh eo y, muốn xem vết đỏ do mình tạo ra sẽ xinh đẹp tới nhường nào.

D.ư*.ng v*.t đâm vào, đuổi theo cặp mông đang vặn vẹo của Chúc Kinh Nho rồi dần đâm thúc điên cuồng. Kh.oái c.ảm dữ dội cuốn lấy cả hai người đàn ông. Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Bách Thanh Lâm ngửa đầu lên thở dốc trong sung sướng, thân dưới đâm chọc càng lúc càng hung bạo. Những tiếng “bốp bốp” cám dỗ các đầu mút dây thần kinh, dường như có quá đáng thêm chút nữa cũng được.

Chúc Kinh Nho bị Bách Thanh Lâm kéo người tạo tư thế quỳ gối vô cùng d.âm đã.ng. Hai đầu gối y đặt trên chiếc giường mềm mại, một lần nữa bị d.ư*.ng v*.t tách mông rồi thô bạo đâm lụt cán.

Tư thế này thích hợp để bị c.h.ị.c.h tới tuyến tiền liệt, Chúc Kinh Nho run rẩy không quỳ vững được, quay đầu lại van nài: “Anh Bách… Nhẹ thôi… Á… Đừng…”

Bách Thanh Lâm đáp lời bằng giọng bình thản: “Em muốn.” Nói rồi anh bóp mạnh mông Chúc Kinh Nho rồi đánh một cái thô bạo. Phần thịt mông đỏ ửng một cách d.âm đã.ng khẽ rung lên, cảnh tượng này khiến anh càng hưng phấn, bản năng bạo lực thấp hèn nhất của đàn ông đều ở hết đây.

Đâm vào từ phía sau có thể vào rất sâu. Bách Thanh Lâm nâng mông Chúc Kinh Nho lên, d.ư*.ng v*.t thỏa sức đâm thọc điên cuồng ở bên trong. Sợi dây đỏ quanh eo rung lên theo từng nhịp đâm, những đưa đẩy mau lẹ đi cùng lực tay siết chặt sợi dây đỏ. Một chuỗi rồi lại một chuỗi vết nhéo hằn trên gáy Chúc Kinh Nho như vòng cổ, vùng eo càng rõ rệt hơn.

Chúc Kinh Nho bị đâm đến mức bò dần từ giữa giường lên đầu giường, đuôi tóc ướt đẫm dính vào cổ, chẳng mấy chốc lại bị lôi về.

Lực và tốc độ đóng cọc đã vượt quá khả năng chịu đựng của Chúc Kinh Nho. Y run rẩy cầu xin, mỗi lời nói ra đều líu lưỡi, đôi mắt đẫm lệ.

Phê đến mức linh hồn như thể thoát xác, cơ thể cũng không còn nghe theo kiểm soát, gần như mất đi ý chí.

Đúng lúc này, Bách Thanh Lâm đột nhiên vươn tay ra. Anh muốn kiểm soát Chúc Kinh Nho sắp lên đỉnh, nắm lấy đầu d.ư*.ng v*.t của y, cố tình không cho bắn. Đầu ngón tay trắng lạnh dính t*.nh d*.ch, sau đó anh cố ý siết chặt sợi dây đỏ quanh eo, bắt Chúc Kinh Nho tiếp tục nằm đó bị c.h.ị.c.h.

Các đầu ngón tay co chặt lại, gân xanh nổi lên, dưới háng đâm chọc mạnh mẽ. Toàn bộ cơ thể của Chúc Kinh Nho đã mất hết cảm giác, chỉ còn lại cảm giác sung sướng cùng sự dày vò khi đã sắp nổ tung nhưng lại không thể xuất tinh. Đau cũng vui, sướng cũng vui, sự kích thích quá đỗi khiến y co giật, ngón tay không ngừng cào lên ga trải giường, đã sắp điên mất.

“Anh Bách… Em không chịu nổi nữa… Sâu quá…” Vừa khóc vừa la rồi lại tiếp tục chịu đựng, gần như sụp đổ.

Bách Thanh Lâm nghe tiếng gào khóc của Chúc Kinh Nho, vì hưng phấn mà ngón tay run nhẹ, đường gân trên cánh tay nổi rõ. Cảm giác thỏa mãn ập đến khiến anh chỉ muốn chết ngay bên trong Chúc Kinh Nho.

Có lẽ vì dùng lực quá mức, sợi dây đỏ quanh eo tại cú thúc mạnh nhất đã đứt phựt.

Bách Thanh Lâm bị cảnh tượng trước mắt kích thích mà đôi con ngươi tối sầm, tiếp tục điên cuồng đưa đẩy hông và giã nện. Tiếng thở dốc mất kiểm soát truyền vào tai cả hai người. Chúc Kinh Nho gục xuống đến mức mất đi ý thức, bị đâm mà bắn ra.

Bên trong cơ thể cũng được xả rất nhiều t*.nh d*.ch trắng đục.

.

Trên tủ đầu giường có đặt một cốc nước ấm. Bách Thanh Lâm ngậm nước trong miệng rồi mớm cho Chúc Kinh Nho, vừa uống vừa có thể hôn. Nụ hôn sau cuộc yêu vừa dịu dàng vừa trong sáng, như sự an ủi đầy âu yếm.

Môi Chúc Kinh Nho đã gần như không thể ngậm lại được,  sưng đỏ và ướt nhoẹt. Ánh mắt y mơ màng, cảm nhận từng chút d.ư*.ng v*.t chưa rút ra đã lại cương cứng.

Đôi mắt đen láy, hẹp dài, đầy áp lực của Bách Thanh Lâm giống hệt sói, loài thú tham lam và lạnh lùng nhất, nhưng cũng lại dịu dàng với y. Chúc Kinh Nho hôn cằm anh, toàn thân vẫn tê dại vì sướng, giống như đã bị liệt. Yết hầu nhấp nhô, y nói một cách khó khăn, giọng có lẫn tiếng nghẹn ngào: “Anh Bách, cho em nghỉ một chút…”

“Ừ.” Bách Thanh Lâm đồng ý, từ từ rút d.ư*.ng v*.t ra, sau đó tách mở hai chân Chúc Kinh Nho, tập trung ngắm nhìn t*.nh d*.ch vừa được xả vào từ từ chảy ra từ lỗ hậu. Một dòng t*.nh d*.ch theo nhịp nhấp nhô của lồng ngực Chúc Kinh Nho, chảy xuống ga trải giường.

Mười phút sau, Bách Thanh Lâm ôm Chúc Kinh Nho rời phòng ngủ đến phòng làm việc.

Chúc Kinh Nho nằm trên bàn làm việc, lớp mồ hôi mỏng chảy từ trán xuống quai hàm. Mảnh ngọc Quan Âm trên đè lên đầu ng.ực sưng đỏ bị mút đến mức đau nhức. Y vừa định di chuyển chân thì đã bị ngăn cản.

Bách Thanh Lâm cúi người, từ trên cao nhìn thẳng vào y. Phần râu lởm chởm ở cằm anh quyến rũ lạ thường, tiếng nuốt nước bọt vang lên rõ ràng khi yết hầu trượt xuống, thế nhưng môi anh vẫn mím chặt đầy kìm nén. Anh cầm cây bút lông bên cạnh, không chấm mực, có thể thoải mái vẽ lên đó thứ chỉ mình anh biết.

Chúc Kinh Nho cảm nhận đầu bút lông chạm lên ngực mình, sau đó nhanh chóng chà xát đầu ti, quét dần, chạy dọc từ nơi tim đập thình thịch xuống đến bụng dưới. Sợi dây đỏ bị c.h.ị.c.h đứt đang quấn trên cổ tay Bách Thanh Lâm. Bàn tay xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Chúc Kinh Nho đó đang làm những chuyện vừa tục tĩu vừa d.âm đã.ng.

Chiếc bút lông chạm vào bộ phận nhạy cảm của Chúc Kinh Nho, khiến y nhột mà vặn vẹo eo. Y vừa hơi vùng vẫy thì đã bị tách mở chân, bút lông luồn vào, viết lên đùi những câu chữ gì không rõ.

Y bất lực chịu đựng, rất nghe lời cũng rất ngoan ngoãn, biết rằng không thể cựa quậy.

Bách Thanh Lâm không nhịn được cúi xuống hôn lên môi y, đầu lưỡi một lần nữa tiến vào, trao y nụ hôn ướt át. Trong lúc Chúc Kinh Nho bị hôn tới mơ màng, d.ư*.ng v*.t cứng ngắc thúc vào giữa mông y, đâm loạn một cách thô bạo, dường như còn phấn khích hơn cả lúc trong phòng ngủ.

Chúc Kinh Nho bị c.h.ị.c.h tới tỉnh táo, cảm nhận dòng điện chạy khắp cơ thể mình, sung sướng đến mức da đầu tê dại, gần như gục ngã. Y không còn có thể phân biệt được trước mắt là trần nhà hay sàn nhà, chỉ thấy trong đôi con ngươi của Bách Thanh Lâm toàn bộ là bóng hình mình. Đôi mắt sâu hun hút, tĩnh lặng như mặt giếng trước kia giờ đã biến mất, chỉ còn lại d.ục v.ọng cuồng bạo và sự yêu chiều.

Bên dưới của Bách Thanh Lâm đâm càng mạnh thì nụ hôn anh đặt lên người Chúc Kinh Nho càng dịu dàng.

“…Viết…gì vậy…” Chúc Kinh Nho bị c.h.ị.c.h tới run rẩy nhưng vẫn không quên tò mò.

Bách Thanh Lâm không trả lời y, đưa cánh tay nâng một bên đầu gối của Chúc Kinh Nho gác lên vai mình, c.h.ị.c.h người trước mắt từ phía chính diện. Chớp mắt một lần là thúc vào một nhịp, phần q*y đ.ầ.u thô to điên cuồng chà xát vị trí nhạy cảm, tinh hoàn đập vào mông, cơn kh.oái c.ảm bất tận không ngừng cuốn lấy cả hai.

Hơi thở của Chúc Kinh Nho nóng rực, giọng nói run rẩy, tay muốn bám vào thứ gì đó nhưng nhanh chóng bị Bách Thanh Lâm giữ chặt trên đỉnh đầu, những lời xin xỏ liên tục đều vô dụng.

“Xin anh… nhẹ thôi… Đừng…”

Bách Thanh Lâm dường như muốn trút hết mọi h.am mu.ốn trước đây trong một ngày hôm nay, bản tính đàn ông vừa xấu xa vừa cực đoan. Sự kìm nén quá lâu dẫn tới bùng nổ, tuyệt đối không cho phép Chúc Kinh Nho trốn thoát. Anh nghiêm túc hỏi với chất giọng khàn như thật sự không hiểu.

“Em khóc gì thế?”

“…Sâu quá… Ưm… Đừng chỗ đó…”

Bách Thanh Lâm đâm thật sâu, rút ra rồi lại thúc vào, cố nén tiếng thở dốc, giọng cũng run nhẹ: “Sau đó thì sao?”

Chúc Kinh Nho cắn môi dưới, không thở nổi, ngón chân co quắp đến trắng bệch.

“Kinh Nho.” Bách Thanh Lâm cười khẽ, gần như muốn chết bên trong Chúc Kinh Nho, d.ục v.ọng một khi đã được thỏa mãn thì không cách nào dừng lại. Anh vừa ra sức c.h.ị.c.h vừa hỏi, thái độ cực kỳ cứng rắn: “Mở mắt ra, nhìn anh.”

Chúc Kinh Nho bị cơn kh.oái c.ảm như mưa bom bão đạn làm đến mức khóc thét, nói không trôi chảy, chỉ biết gọi tên nh.

“Đang làm gì?” Bách Thanh Lâm không buông tha, tiếp tục hỏi.

Chúc Kinh Nho bị kh.oái c.ảm cực độ làm cho choáng váng. Y mở mắt, đờ đẫn nhìn Bách Thanh Lâm, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông với vẻ ỷ lại, trả lời đứt quãng: “…Đang c.h.ị.c.h… em.”

“Ừm, ngoan lắm.” Bách Thanh Lâm tận hưởng việc được kết nối với Chúc Kinh Nho. Hội chứng khát khao da thịt có lẽ trời sinh đã đồng nhất với chứng nghiện tì.nh d.ục, bởi không có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt nào có thể đạt đến độ sâu sắc như này.

D.ư*.ng v*.t mở rộng lỗ sau, cảm giác căng đau từ trong ra ngoài, gân xanh bị kẹp lấy và hút chặt, lực đâm lại một lần nữa mất kiểm soát mà trở nên thô bạo.

Đột ngột tăng tốc khiến cả người Chúc Kinh Nho run rẩy, kh.oái c.ảm dâng trào trong hai chữ “ngoan lắm”, bụng co thắt dữ dội. D.ư*.ng v*.t đâm vào nơi sâu nhất, liên tục muốn đâm thủng y, khoảnh khắc đè lên tuyến tiền liệt, Chúc Kinh Nho đã phun ra.

Không bắn ra t*.nh d*.ch, chỉ là nước vừa uống vào. Cơn kh.oái c.ảm không thể kiểm soát khiến y run rẩy, vách trong co thắt điên cuồng.

Chúc Kinh Nho lên đỉnh như bị điện giật toàn thân, không thể chịu đựng thêm kích thích như vậy. Trước khi mất ý thức, y nhìn thấy Bách Thanh Lâm hôn y, gọi tên y thật khẽ, thật khẽ.

.

Lúc tỉnh lại đã là đêm khuya, Chúc Kinh Nho mơ màng mở mắt, mệt đến mức toàn thân mềm nhũn. Y hơi dịch chân thì cảm thấy vẫn còn thứ gì đang chọc vào bụng dưới.

Bách Thanh Lâm ngủ bên cạnh, vòng tay ôm lấy y. Ga giường đã thay nhưng trong không khí dường như vẫn còn mùi t*.nh d*.ch.

Chúc Kinh Nho dụi trán mình vào cằm anh.

Đôi mắt lạnh lùng của Bách Thanh Lâm tối sầm. Anh vốn không hề ngủ, vẫn luôn nằm bên cạnh nhìn y chằm chằm, thỉnh thoảng sẽ hôn nhẹ, sẽ nhéo y, dù nhìn bao lâu, chơi tới mức nào cũng là không đủ.

Chúc Kinh Nho có tinh thần hơn chút, nhớ lại mấy câu nói trên giường đơn giản nhưng thẳng thẳng đến mức tục tĩu. Chúc Kinh Nho hiểu tính Bách Thanh Lâm, nếu không phải không ngó lơ người ta thì cũng sẽ trả lời cộc lốc, thế nhưng một khi dirty talk trên giường lại vô cùng chết người.

Chúc Kinh Nho rúc đầu vào cổ anh, khẽ dụi: “Mỏi eo, anh Bách xoa bóp cho em đi.”

Bách Thanh Lâm đưa tay xoa bóp, xoa bóp đến mức Chúc Kinh Nho rùng mình trốn tránh: “Đừng…”

Chẳng mấy chốc trong phòng ngủ vang lên tiếng van xin.

.

Sáng hôm sau, Chúc Kinh Nho vẫn còn ngủ say trong vòng tay Bách Thanh Lâm.

Tóc mái của Bách Thanh Lâm hơi rối, khoảng cách giữa hai lông mày gần như biến mất. Anh cúi đầu nhìn Chúc Kinh Nho, kiềm chế để không hôn y tiếp, chỉ đưa tay véo nhẹ mặt Chúc Kinh Nho.

Sau đó anh rời giường, đi chuẩn bị bữa sáng cho y.

Ánh nắng xuyên qua khe rèm, Chúc Kinh Nho khi ngủ cũng không ngoan ngoãn. Chân y gác ngoài chăn, ngón chân trắng tựa ngọc, thấy rõ những mạch máu xanh tím, dưới ánh nắng càng trở nên đẹp hơn.

Trên đó còn lưu đầy dấu vết hôn.

Nơi mắt cá chân, có một sợi dây đỏ được bện tinh xảo quấn quanh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.