Sau khi tiếng pháo nổ vang, những mảnh kim tuyến lấp lánh như dải ngân hà rơi xuống, cả người Chúc Kinh Nho dính đầy vật thể phát sáng, nhưng bó hồng trắng kia được y bảo vệ thật cẩn thận trong lòng.
Kính của Bách Thanh Lâm cũng dính lấm tấm kim tuyến, tầm nhìn bị cản trở. Anh nhíu mày, phản ứng đầu tiên là cúi xuống kiểm tra xem có mảnh kim tuyến nào dính vào khớp tay bị trầy xước của Chúc Kinh Nho không, xác định không có mới khẽ thở phào.
Chúc Kinh Nho nháy mắt với Bách Thanh Lâm, chai rượu và hoa đều nắm chặt trong tay.
“Hôm khác sẽ mời mọi người đi ăn…” Lời vừa dứt, Chúc Kinh Nho nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, ba hai một nắm tay Bách Thanh Lâm chạy vụt ra ngoài. Y chưa bao giờ hành động theo lẽ thường, vẫn điên rồ như trước, như khi nhảy xuống biển lúc bình minh, như khi tặng hoa giữa đêm đông, dẫn người mình thích đi bất cứ đâu cũng được.
Sau khi hoàn hồn, Đường Trầm lập tức càu nhàu: “Chạy trốn đến nghiện rồi à? Đồ khốn trọng sắc khinh bạn…”
Mọi người xung quanh cười nghiêng ngả, muốn ngăn lại nhưng cũng không kịp.
Cứ thế để mặc cho họ nắm tay nhau chạy trên đường, bóng lưng hòa vào màn đêm, tự do tự tại, gió xuân phảng phất mùi đất bùn.
Tim Chúc Kinh Nho đập rất nhanh. Trước khi lên xe, y bị Bách Thanh Lâm đè ra hôn mấy lần, còn nhận được lệnh cưỡng chế bớt động vào vết thương trên tay.
Nhiệm vụ lái xe đã không còn, y nhìn Bách Thanh Lâm cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730030/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.