Thái bình năm thứ 31, Mông Cổ đánh Đồng Quan. Tướng quân áo vải Chu Cố thống lĩnh tam quân, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, giữ vững hơn tháng, Mông Cổ khiếp sợ, liền ký kết điều ước bất đắc dĩ lui binh. Chu Cố vết thương tái phát đền nợ nước, vợ hắn Tào thị tự ải từ chi (tự vẫn theo),đế vương thương tiếc, lệnh hợp táng với Đồng Quan, vĩnh thủ biên cương, người đời đều nói “Chỉ có Hàn Lương có thể so sánh cùng” (Hàn Thế Trung, Lương Hồng Ngọc) kính hắn...
Ta nói đây là đều là nói dóc. Tuyệt đối là tên phúc hắc nhà ta biên đạo, thật không chịu nổi. Trên thực tế, chờ xác định Mông Cổ bắt đầu lui binh, ngay đêm đó Chu Cố liền len lén ôm ta lên ngựa, chạy trốn, trực tiếp đem ấn soái ném cho Chung Hội, một người cũng không mang.
Đang lúc mọi người cả thành trên dưới đều tìm người thì chúng ta đã ngày phục đêm ra lặng lẽ vào kinh, đợi hai ngày. Hai ngày này từ Đồng Quan đến Bắc Kinh lữ trình khá dài còn khó chịu đựng, cái gọi là một giây như một năm. Tuy nói ngõ hẻm bí mật, ta cũng quyết không ra cửa, nhưng Chu Cố gan lớn làm loạn, trực tiếp nói cho ta biết muốn đi gặp Hoàng đế một, kết thúc toàn bộ.
“... Chàng phải giết hắn?” Ta trợn mắt há mồm.
“Nếu vì nàng, là nên giết hắn.” Nhìn cánh tay vẫn còn băng bó của ta, mày kiếm của hắn dựng lên, “Nhưng quốc quân chết oan chết uổng, khổ là dân chúng.”
Ta lặng lẽ im lặng, “Không có vị hoàng đế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-giang-nam/288481/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.