Lúc Vũ Phàm đến nơi đã nhìn thấy gã Lâm Kiết Tường ấy ngang nhiên vật lộn với Dạ Nguyệt ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Hai tay gã giữ chặt tay nàng, cả thân người tì đè lên nàng, tư thế vô cùng ám muội. Tiếng Dạ Nguyệt la lên phản kháng cũng hoàn toàn bị y nhấn chìm.
Không kiềm được lòng y, vơ lấy thanh gỗ ở gần đó dần gã một trận tơi tả. Lâm Kiết Tường người béo ú lại cục mịch, vốn không phải đối thủ của Vũ Phàm. Lại thêm y có vũ khí chống lưng, được thể cứ xấn tới, cơn giận cũng theo đó mà trút ra. Nếu không phải Dạ Nguyệt kịp thời can ngăn, dám y đã đánh chết hắn ta rồi.
Lúc nhìn gã họ Lâm toàn thân đầy máu, nằm thở hì hục dưới chân mình, Vũ Phàm mới nhận ra mình đã gây ra họa tày trời. Dạ Nguyệt ở bên lúc này cũng đã chỉnh trang lại quần áo. Gương mặt nàng nhìn y, ngay cả chút sắc hồng cũng không còn.
-Vũ Phàm… Chúng ta… làm sao đây?
Y nuốt khan, bất giác quẳng thanh gỗ xuống đất. Đến nước này thì không thể quay lại nữa. Y nắm vội lấy tay Dạ Nguyệt hỏi:
-Ta hỏi nàng, cho dù ta làm chuyện gì, có phải nàng cũng nguyện vì ta mà đồng ý không?
Dạ Nguyệt gật đầu
-Vậy… chúng ta cùng nhau trốn đi. Ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi này, chúng ta cùng nhau làm mọi thứ lại từ đầu.
Dạ Nguyệt nghe y nói thế thì có vẻ hơi hoảng sợ. Từ lúc bị cha dượng bán vào lầu xanh này, nàng thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-nguyet/389608/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.