- Ngọc Tỳ Bà – Phan Ngọc nhắc đi nhắc lại trong miệng hai tiếng.
Lông mi nhướn lên, khóe miệng mang chút ý cười. Ánh mắt hắn càn rỡ đánh giá nữ nhân đứng trước mặt, cười cười nói:
- Quả là giai nhân, người đẹp tên cũng đẹp.
Ngón tay nàng khẽ động, âm nhạn vô hình từ đầu ngón tay vang vọng khắp bốn phía, réo rắt du dương. Nàng nở nụ cười khiến rung động lòng người, điềm đạm nói:
- Công tử tự tiện xông vào thuyền hoa của ta là vì nguyên cớ gì?
Lững thững đi tới khoang thuyền bên, đôi mắt thủy tinh lặng lẽ ngắm bầu trời đêm cô tịch.
Bầu trời đêm nay trăng sáng, gió đêm khẽ lướt qua gương mặt tuấn tú của Phan Ngọc, vài sợi tóc bay bay trong gió. Hắn khẽ ngâm nga:
- Hoa gian nhất hồ tửu.
Độc chước vô tương thân
Cử bôi du minh nguyệt
Đối ảnh thành tam thân. (1)
Ngón tay nhẹ nhàng thong thả lướt trên mặt nước.
Từng giọt nước lạnh như băng giống như những viên chân châu trong suốt bám lấy ngón tay hắn, có lúc lại giống như chú cá nhỏ vội vàng chạy trốn, ấn vào mặt hồ sâu không thấy đáy.
Khúc nhạc hơi đổi, đầu lông mày chau lên, mắt đẹp nhẹ liếc Phan Ngọc:
- Công tử dáng vẻ đường đường anh tuấn lỗi lạc, không thể ngờ lại tinh thông văn chương tới vậy.
- Không dám nhận hai chữ “tinh thông” cô nương nói. Bất quá tại hạ chỉ đọc qua vài cuốn sách để giải khuây, cũng nhớ được một vài câu thơ ngâm lúc nhàn rỗi. Nào dám nói là kẻ đọc sách thánh hiền.
Phan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063771/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.