Hồ Tứ từ khi sinh ra đến giờ, gặp rất nhiều chuyện xui xẻo, điển hình là phải làm nô lệ của Phan Ngọc, nàng đương nhiên không biết đến từ “may mắn”
Một bàn tay ấm áp nâng cằm Hồ Tứ lên, “cách” một tiếng vang nhỏ, Hồ Tứ cảm thấy đầu lưỡi đau xót, không ngừng che miệng lại, mặt nhăn mày nhíu vì đau, bên tai lại truyền đến tiếng cười khanh khách của đại tiểu thư:
- Ha ha, Hồ ca ca, huynh cũng thật buồn cười.
Buồn cười?
Hồ Tứ không tiếp thu được có cái gì “buồn cười”, bất quá chỉ có muốn khóc thôi.
Đau xót làm ý nghĩ của nàng hỗn độn, sự tình sao lại biến thành như thế này?
Khi ngón tay truyết trắng kia chỉ vào nàng, Hồ Tứ trong đầu trống rỗng, như thế nào rời đi khỏi rừng đó, nàng cũng không có ấn tượng.
Chân như dẫm vào đám mây mềm nhũn, nếu không phải đại tiểu thư đỡ nàng, chỉ sợ nàng sẽ té ngã trên đất không đứng dậy nổi.
Hồ Tứ mặt mày đau khổ:
- Đào nhi, đừng náo loạn, không nên đùa như vậy, sẽ làm cho mọi người sợ hãi đấy
Nhớ tới sắc mặt Bạch Chước cùng Phan Ngọc đại biến, Hồ Tứ cảm thấy sau lưng như có luồng khí lạnh, hai người này nàng đắc tội không nổi.
Vạn Đào Hoa cười đến vô cùng vui vẻ, ánh mắt lóe liên diễm ba quang:
- Hồ ca ca, cái gì mà náo loạn? Lời đó ta không thích nghe, ta nói đều là thật tâm đấy.
Chu miệng lại, đại tiểu thư có chút mất hứng.
Cái gì?
Hồ Tứ thiếu chút nữa ngã xuống ghế, miễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063779/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.