Chín viên hoàn bộ tinh xảo xanh biếc đặt trên bàn, xanh lục như màu bích thủy, trong ngày hạ chói chang này, bảo bối tỏa ra hàn khí nhè nhẹ.
Dần dần khí nóng quanh họ tản bớt đi, thay vào đó là khí mát rất dễ chịu.
Hồ Tứ cảm thấy rất dễ chịu, nghĩ rằng Phan Ngọc cùng đại tiểu thư cũng thấy như thế, nếu không họ sẽ không yên lặng như vậy, tuy rằng có kinh hô rất nhỏ, nhưng Hồ Tứ nghe được rõ ràng.
Bạch Chước nhẹ nhàng vuốt ve cửu liên hoàn, ánh sáng xanh biếc xuyên thấu qua đầu ngón tay thon dài, nhìn đến bàn tay xinh đẹp này, nàng lại nhớ tới đại ca, tay đại ca cũng là như thế này.
Mỗi lần nàng bị ủy khuất hoặc gặp họa, đại ca đều tới ôm nàng, trấn an nàng.
Đôi bàn tay ấy luôn xoa nhẹ lưng nàng, cũng là xoa đi muộn phiền trong lòng nàng.
Tính tình ôn nhu ấy của đại ca lại bất đồng với Nhị ca và Tam ca.
Hồ Tứ không rõ vì sao đại ca tính tốt như vậy, nhưng một số người lại rất sợ hãi huynh ấy, ngoại trừ nàng. Nghĩ đến đây, nàng lại có chút thương cảm, không biết kiếp này có thể gặp lại huynh ấy được không?
Bạch Chước đưa cửu liên hoàn tới trước Phan Ngọc, trên mặt hắn là nụ cười thâm sâu. Đại tiểu thư đã có chút bất an, nàng vụng trộm liếc nhìn Phan Ngọc, lại thấy sắc mặt hắn trầm như nước.
Phan Ngọc im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ đẩy cửu liên hoàn ra:
- Bạch công tử, đây là ý gì?
Bạch Chước cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063778/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.