Phan Ngọc mệt chết đi được, giống như trước nay chưa từng mỏi mệt đến như thế.
Vết thương ở ngực tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng một chưởng kia lại làm cho hắn bị thương càng thêm nặng, miễn cưỡng khởi động kết giới đã hao phí nhiều linh lực.
Nửa canh giờ, Hồ Tứ không biết có thể mang về Bích Ly châu hay không?
Hắn không dám khẳng định.
Đáy nước kia tuy rằng nhất không nghiêm trọng, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy chuyện không tầm thường.
Dựa vào vài lần kia, hắn để cho Hồ Tứ đi, không thể không nói là một loại mạo hiểm.
Không biết vì sao, trước kia hắn ít tín nhiệm bất luận kẻ nào, hiện tại, Hồ Tứ tựa hồ đã chậm rãi trở thành một người ngoại lệ.
Đang lúc hắn suy nghĩ sâu xa, thanh âm Nhạc Hòe truyền đến, cách kết giới, nghe có chút khó chịu.
- Ngươi đang đợi tiểu hồ ly kia sao? Phan Ngọc, ngươi thật sự là đứa ngốc, đại ngốc! Đem hy vọng dại dột đặt lên người tiểu hồ ly không thể suy nghĩ, giá trị sao?
Tuy rằng không thể nhập vào, Nhạc Hòe đối với chuyện phát sinh trong kết giới cũng rõ như lòng bàn tay.
Nhớ tới chính mình sơ sẩy, lửa giận nổi lên, dần dần bắt đầu miệng không cẩn thận lời nói.
Đối với Nhạc Hòe đang tức giận mắng mỏ, Phan Ngọc từ chối cho ý kiến:
- Phan mỗ tín nhiệm một người, sẽ vẫn luôn tin tưởng. Đương nhiên, trong thiên hạ người có thể làm cho ta hoàn toàn tin tưởng , có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đôi mắt ngọc chuyển động, tươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063783/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.