Trong viện có rất nhiều loại thực vật, kỳ quái là chỉ dài lá mà không ra hoa, rất hiếm mới thấy mấy nụ hoa nho nhỏ.
Hồ Tứ nhìn cây cỏ nơi này, nội tâm đột nhiên nảy lên một loại cảm giác kỳ quái, bi thương giống nhau, giống như có vô số thanh âm hướng nàng khóc lóc kể lể.
Nàng che lỗ tai không nghe, nhưng mà tay bị Phan Ngọc cầm lấy, một bàn tay căn bản không thoát khỏi được.
Mắt mở to, liếm liếm môi, nhịn không được nhìn thoáng qua Hoa nhi này.
Đột nhiên, trước mắt Hồ Tứ biến thành màu đen, cả người giống như lập tức rơi vào một vực sâu không đáy, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng gió thổi qua.
Vô số tiếng khóc quanh quẩn, thân thể giống như bị đông cứng thành một bức tường băng vô hình.
Bang bang, bang bang.
Nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, tiếng khóc hỗn đỗn, quanh thân tóc gáy cơ hồ dựng thẳng đứng.
Hồ Tứ không kiềm chế được, một quyền đánh ra, miệng hô to:
- Cút ngay!
**
Trong phòng bài trí phong cách cổ xưa tự nhiên, cây sàn, cây kỷ trà, cành lá hương bồ trong đệm tùy , tường vách tuyết trắng, nhưng không có treo tranh chữ hoặc bảo kiếm.
Phía trước cửa sổ một chậu cây hoa nhài, nở ra mấy đóa màu trắng nhỏ, lại cùng bài trí trong phòng có chút không hòa hợp.
Hương hoa nhài phiêu phiêu bên trong, lơ đãng trêu chọc khứu giác người khác.
Một tiểu hồ ngồi bên, tiểu đạo đồng ở bên phiến hỏa, Phan Ngọc thuận miệng nói:
- Vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063788/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.